Antoine Mekary | ALETEIA


Kathleen N. Hattrup của tạp chí mạng Aleteia, ngày 01/10/25, trích đăng lời Đức Leo XIV nói trong buổi tiếp kiến trong ngày: "Chúa Giêsu trao ban những vết thương của Người như một bảo chứng cho sự tha thứ. Và Người cho thấy: Phục Sinh không phải là xóa bỏ quá khứ, mà là sự biến đổi nó thành niềm hy vọng của lòng thương xót."

Tiếp tục chuỗi bài giáo lý về niềm hy vọng mà Chúa Kitô ban cho chúng ta, Đức Giáo Hoàng Leo đã suy ngẫm tại buổi tiếp kiến chung ngày 1 tháng 10 này về sự phục sinh.

Đức Thánh Cha đã nói về cách "đáng ngạc nhiên" được Chúa Giêsu chọn để sống lại từ cõi chết, rút ra từ hành động của Người một bài học cho cách chúng ta đối phó với chấn thương, hoặc với những người đã làm tổn thương chúng ta.

Giờ đây, Chúa Giêsu đã hoàn toàn hòa giải với tất cả những gì Người đã chịu đựng. Không còn bóng tối của sự oán giận. Những vết thương không phải để khiển trách, nhưng để khẳng định một tình yêu mạnh mẽ hơn bất cứ sự bất trung nào. Chúng là bằng chứng cho thấy, ngay cả trong khoảnh khắc chúng ta thất bại, Thiên Chúa vẫn không rút lui. Người đã không bỏ rơi chúng ta.

Sau đây là nguyên văn bài giáo lý của ngài theo bản tiếng Anh do Tòa Thánh cung cấp:

Chu kỳ Giáo lý – Năm Thánh 2025. Chúa Giêsu Kitô, Niềm Hy vọng của chúng ta. III. Lễ Vượt Qua của Chúa Giêsu. 9. Sự Phục sinh. “Bình an cho anh em!” (Ga 20:21)

Lời chào tại Hội trường Tiếp kiến trước Buổi Tiếp kiến Chung

Nhân danh Cha, và Con và Thánh Thần. Bình an cho anh em!

Guten Morgen!

Chào buổi sáng các tín hữu hành hương thân mến! Tôi thân ái chào tất cả anh chị em đã từ Đức đến Rôma trong chuyến hành hương Malteser Hilfsdienst. Ja, gut, ja, danke!

Trước khi đến Buổi Tiếp kiến Chung tại Quảng trường Thánh Phêrô, tôi muốn gặp riêng anh chị em tại Hội trường Phaolô VI. Tại đây, anh chị em có thể theo dõi những gì đang diễn ra tại Quảng trường Thánh Phêrô qua màn hình, đồng thời cũng được che chở tốt hơn.

Giờ đây, chúng ta hãy cùng nhau đọc kinh Kính Mừng, phó thác mọi ý nguyện của anh chị em và những người thân yêu trong gia đình mà anh chị em muốn cầu nguyện cho, và sau đó tôi sẽ ban phép lành Tòa Thánh.

______________________________

Anh chị em thân mến, chào anh chị buổi sáng!

Trọng tâm đức tin và cốt lõi niềm hy vọng của chúng ta được đặt nền tảng vững chắc trên sự phục sinh của Chúa Kitô. Khi đọc kỹ các sách Tin Mừng, chúng ta nhận ra rằng mầu nhiệm này gây ngạc nhiên không chỉ bởi vì một con người – Con Thiên Chúa – đã sống lại từ cõi chết, mà còn bởi cách Người quyết định làm điều đó. Thật vậy, sự phục sinh của Chúa Giêsu không phải là một chiến thắng khoa trương, cũng không phải là sự trả thù hay trả đũa kẻ thù của Người. Đó là một minh chứng tuyệt vời cho thấy tình yêu có khả năng trỗi dậy sau một thất bại to lớn để tiếp tục hành trình không thể ngăn cản của mình.

Khi chúng ta đứng dậy sau một chấn thương do người khác gây ra, phản ứng đầu tiên thường là tức giận, mong muốn bắt ai đó trả giá cho những gì chúng ta đã phải chịu đựng. Đấng Phục Sinh không phản ứng theo cách này. Khi Người bước ra khỏi âm phủ của sự chết, Chúa Giêsu không trả thù. Người không trở lại với những cử chỉ uy quyền, nhưng với sự hiền lành, Người biểu lộ niềm vui của một tình yêu lớn hơn bất cứ vết thương nào và mạnh mẽ hơn bất cứ sự phản bội nào.

Đấng Phục Sinh không cảm thấy cần phải nhắc lại hay khẳng định sự vượt trội của mình. Người hiện ra với các bạn hữu – các môn đệ – và Người làm điều đó một cách hết sức kín đáo, không thúc ép khả năng chấp nhận của họ. Mong muốn duy nhất của Người là trở lại hiệp thông với họ, giúp họ vượt qua cảm giác tội lỗi. Chúng ta thấy rõ điều này trong Phòng Tiệc Ly, nơi Chúa hiện ra với các bạn hữu đang bị giam cầm trong sợ hãi. Đó là khoảnh khắc thể hiện sức mạnh phi thường: Chúa Giêsu, sau khi xuống vực thẳm tử thần để giải thoát những người bị giam cầm ở đó, đã bước vào căn phòng đóng kín của những người bị tê liệt bởi sợ hãi, mang đến cho họ một món quà mà không ai dám hy vọng: sự bình an.

Lời chào của Người đơn giản, gần như bình thường: “Bình an cho anh em!” (Ga 20:19). Nhưng đi kèm với nó là một cử chỉ đẹp đến mức gần như gây sửng sốt: Chúa Giêsu cho các môn đệ xem tay và cạnh sườn Người, với những dấu tích của cuộc khổ nạn. Tại sao lại cho những người, trong những giờ phút bi thảm ấy, đã chối bỏ và bỏ rơi Người, thấy những vết thương của Người? Tại sao không che giấu những dấu vết đau đớn ấy và tránh khơi lại vết thương tủi nhục?

Tuy nhiên, Tin Mừng nói rằng, khi nhìn thấy Chúa, các môn đệ đã vui mừng (x. Ga 20:20). Lý do thật sâu xa: Chúa Giêsu giờ đây đã hoàn toàn hòa giải với tất cả những gì Người đã chịu đựng. Không còn bóng tối của sự oán giận. Những vết thương không phải để khiển trách, mà để khẳng định một tình yêu mạnh mẽ hơn bất cứ sự bất trung nào. Chúng là bằng chứng cho thấy, ngay cả trong khoảnh khắc chúng ta thất bại, Thiên Chúa đã không lùi bước. Người đã không từ bỏ chúng ta.

Bằng cách này, Chúa cho thấy Người trần trụi và không có khả năng tự vệ. Người không đòi hỏi, Người không bắt chúng ta phải trả giá. Tình yêu của Người là một tình yêu không hề hạ nhục; đó là sự bình an của một người đã chịu đau khổ vì tình yêu và giờ đây cuối cùng có thể khẳng định rằng điều đó là xứng đáng.

Thay vào đó, chúng ta thường che giấu những vết thương của mình vì lòng kiêu hãnh, hoặc vì sợ tỏ ra yếu đuối. Chúng ta nói, “không sao cả”, “tất cả đã là quá khứ”, nhưng chúng ta không thực sự bình an với những phản bội đã làm tổn thương mình. Đôi khi, chúng ta muốn che giấu nỗ lực tha thứ của mình để không tỏ ra yếu đuối và không có nguy cơ chịu đau khổ một lần nữa. Chúa Giêsu thì không. Người trao ban những vết thương của mình như một bảo chứng cho sự tha thứ. Và Người cho thấy rằng Phục Sinh không phải là xóa bỏ quá khứ, mà là biến đổi nó thành niềm hy vọng của lòng thương xót.

Rồi, Chúa lặp lại: “Bình an cho anh em!”. Và Người nói thêm: “Như Chúa Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai anh em” (câu 21). Với những lời này, Người giao phó cho các tông đồ một nhiệm vụ không phải là quyền năng mà là trách nhiệm: trở thành khí cụ hòa giải trong thế giới. Như thể Người đã nói: “Ai sẽ có thể công bố dung nhan thương xót của Chúa Cha, nếu không phải là anh em, những người đã trải nghiệm thất bại và được tha thứ?”.

Chúa Giêsu thổi hơi vào các ông và ban Thánh Thần cho các ông (câu 22). Chính Thánh Thần đã nâng đỡ Người trong sự vâng phục Chúa Cha và trong tình yêu cho đến tận thập giá. Từ giây phút đó, các tông đồ sẽ không còn im lặng về những gì họ đã thấy và nghe: rằng Thiên Chúa tha thứ, nâng đỡ và khôi phục niềm tin.

Đây chính là tâm điểm sứ mệnh của Giáo Hội: không phải là cai trị người khác, nhưng để truyền đạt niềm vui của những người được yêu thương ngay cả khi họ không xứng đáng. Chính sức mạnh này đã làm nảy sinh và làm cho các cộng đồng Kitô giáo lớn mạnh: những người nam nữ đã khám phá ra vẻ đẹp của sự sống trở lại để có thể trao ban nó cho người khác.

Anh chị em thân mến, chúng ta cũng được sai đi. Chúa cho chúng ta thấy những vết thương của Người và phán: Bình an cho anh em. Anh chị em đừng ngại cho thấy những vết thương của anh chị em đã được chữa lành bởi lòng thương xót. Đừng ngại đến gần những người đang bị mắc kẹt trong sợ hãi hay tội lỗi. Xin hơi thở của Chúa Thánh Thần cũng làm cho chúng ta trở thành những chứng nhân của hòa bình và tình yêu mạnh mẽ hơn bất cứ thất bại nào.

_____________________________

Lời chào đặc biệt:

Tôi xin chào các tín hữu hành hương và du khách nói tiếng Anh tham dự buổi tiếp kiến hôm nay, đặc biệt là các nhóm đến từ Anh, Scotland, Ireland, Bắc Ireland, Đan Mạch, Hà Lan, Na Uy, Úc, New Zealand, Campuchia, Hồng Kông, Ấn Độ, Indonesia, Nhật Bản, Lebanon, Malaysia, Philippines, Đài Loan, Tanzania, Việt Nam, Canada và Hoa Kỳ.

Lời chào đặc biệt của tôi xin gửi đến các chủng sinh của Học viện Giáo hoàng Ireland, những người đang bắt đầu chương trình học, và các lớp phó tế của Học viện Giáo hoàng Bắc Mỹ, cùng với gia đình và bạn bè của họ.

Nhân dịp chúng ta bắt đầu tháng kính Kinh Mân Côi, tôi mời gọi anh chị em hãy cầu nguyện hằng ngày cho hòa bình trên thế giới. Nguyện xin bình an của Chúa Kitô Phục Sinh ở cùng tất cả anh chị em! Xin Chúa chúc lành cho anh chị em.