Antoine Mekary | ALETEIA


Kathleen N. Hattrup, trên Alteia ngày 08/10/25, đã trích dẫn lời Đức Leo XIV nói trong buổi yết kiến chung tại Quảng trường Thánh Phêrô hôm nay:

"Trong Lễ Vượt Qua của Chúa Kitô, mọi sự đều có thể trở thành ân sủng.... Không có gì chúng ta là, không một mảnh vỡ nào trong sự hiện hữu của chúng ta, là xa lạ với Người."

Thực vậy, Đức Giáo Hoàng Leo dành buổi tiếp kiến chung thứ Tư của mình cho niềm hy vọng xuất phát từ Cuộc Khổ Nạn và Phục Sinh của Chúa Kitô, và một lần nữa trong tuần này, ngài đã lưu ý đến một "điều bất ngờ" trong cách Chúa Giêsu chọn sống lại từ cõi chết.

Đức Thánh Cha bắt đầu tháng Mười bằng việc suy gẫm về việc không chỉ việc một người sống lại từ cõi chết là điều bất ngờ, mà còn việc Người làm điều đó một cách lặng lẽ, chứ không phải trong "chiến thắng khoa trương".

Ngày 8 tháng Mười này, ngài đã xem xét một yếu tố bất ngờ khác: sự khiêm nhường của Chúa Giêsu Phục Sinh khi tương tác với các môn đệ.

Maria Mađalêna nhầm Người với một người làm vườn; các môn đệ Emmaus không nhận ra Người; Các Tông Đồ nghĩ rằng Người là một người qua đường -- Chúa Giêsu không "được bao quanh bởi các thiên thần" hay thực hiện "những chiến công ngoạn mục".

Đức Giáo Hoàng nói rằng có một "bài học quý giá" về điều này và nó liên quan đến cuộc sống hàng ngày của chúng ta, cũng như những thất bại của chúng ta:

Trong Lễ Vượt Qua của Chúa Kitô, mọi thứ đều có thể trở thành ân sủng. Ngay cả những điều bình thường nhất: ăn uống, làm việc, chờ đợi, chăm sóc nhà cửa, giúp đỡ bạn bè. Sự Phục Sinh không tước bỏ cuộc sống khỏi thời gian và công sức, nhưng thay đổi ý nghĩa và "hương vị" của nó. Mỗi cử chỉ được thực hiện trong lòng biết ơn và hiệp thông đều báo trước Vương quốc Thiên Chúa. [...]

Đấng Phục Sinh ở gần chúng ta chính xác trong những nơi tăm tối nhất: trong những thất bại của chúng ta, trong những mối quan hệ rạn nứt, trong những cuộc đấu tranh hàng ngày đè nặng lên vai chúng ta, trong những nghi ngờ làm chúng ta nản lòng. Không có gì chúng ta là, không một mảnh vỡ nào của sự tồn tại của chúng ta, là xa lạ với Ngài.

Sau đây là nguyên văn bài giáo lý của ngài dựa vào bản tiếng Anhh của Tòa Thánh:

Chu kỳ Giáo lý – Năm Thánh 2025. Chúa Giêsu Kitô Hy vọng của Chúng ta.10. Bừng bừng Trở lại. “Tâm hồn chúng ta há không bừng bừng trong chúng ta đó sao?” (Lc 24:32)

Anh chị em thân mến, chào anh chị em buổi sáng!

Hôm nay, tôi muốn mời anh chị em suy gẫm về một khía cạnh đáng ngạc nhiên của sự Phục sinh của Chúa Kitô: sự khiêm nhường của Người. Nếu chúng ta suy gẫm lại các trình thuật trong Tin Mừng, chúng ta nhận ra rằng Chúa Phục sinh không làm điều gì đặc biệt để áp đặt đức tin của các môn đệ. Người không xuất hiện giữa các thiên thần vây quanh, Người không thực hiện những chiến công ngoạn mục, Người không đọc những bài diễn văn long trọng để tiết lộ những bí mật của vũ trụ. Trái lại, Người đến gần một cách kín đáo, như bất cứ người lữ hành nào khác, như một người đói khát xin chia sẻ chút bánh mì (x. Lc 24:15, 41).

Maria Mađalêna nhầm Người với một người làm vườn (x. Ga 20:15). Các môn đệ trên đường Emmaus tin rằng Người là một người lạ (x. Lc 24:18). Phêrô và những người đánh cá khác nghĩ rằng Người chỉ là một người qua đường (x. Ga 21:4). Chúng ta mong đợi những hiệu ứng đặc biệt, những dấu chỉ của quyền năng, bằng chứng rõ ràng. Nhưng Chúa không tìm kiếm điều này: Người thích ngôn ngữ gần gũi, bình thường, của việc chia sẻ bữa ăn.

Anh chị em thân mến, có một thông điệp quý giá trong điều này: Sự Phục Sinh không phải là một màn trình diễn; đó là một sự biến đổi âm thầm, lấp đầy ý nghĩa cho mọi cử chỉ của con người. Chúa Giêsu Phục Sinh ăn một miếng cá trước mặt các môn đệ: đây không phải là một chi tiết bên lề, mà là sự xác nhận rằng thân xác chúng ta, lịch sử của chúng ta, các mối quan hệ của chúng ta không phải là một cái vỏ để vứt bỏ. Chúng được định sẵn cho sự sống viên mãn. Phục Sinh không có nghĩa là trở thành những linh hồn phù du, mà là bước vào sự hiệp thông sâu sắc hơn với Thiên Chúa và với anh chị em chúng ta, trong một nhân tính được biến đổi bởi tình yêu.

Trong Lễ Vượt Qua của Chúa Kitô, mọi sự đều có thể trở thành ân sủng. Ngay cả những điều bình thường nhất: ăn uống, làm việc, chờ đợi, chăm sóc nhà cửa, hỗ trợ một người bạn. Sự Phục Sinh không loại bỏ cuộc sống khỏi thời gian và công sức, nhưng thay đổi ý nghĩa và “hương vị” của nó. Mỗi cử chỉ được thực hiện trong lòng biết ơn và hiệp thông đều báo trước Nước Thiên Chúa.

Tuy nhiên, có một trở ngại thường ngăn cản chúng ta nhận ra sự hiện diện của Chúa Kitô trong cuộc sống thường nhật của chúng ta: quan niệm rằng niềm vui phải thoát khỏi đau khổ. Các môn đệ Emmaus buồn bã bước đi vì họ hy vọng vào một kết cục khác, một Đấng Mê-xi-a chưa từng biết đến thập giá. Dù nghe tin ngôi mộ trống rỗng, họ vẫn không thể mỉm cười. Nhưng Chúa Giêsu đã đồng hành bên cạnh họ và kiên nhẫn giúp họ hiểu rằng đau khổ không phải là sự chối bỏ lời hứa, mà là cách Thiên Chúa biểu lộ tình yêu của Người (x. Lc 24:13-27).

Khi cuối cùng họ được ngồi vào bàn tiệc với Người và bẻ bánh, mắt họ mở ra. Họ nhận ra rằng lòng mình đã bừng cháy, dù họ không hề biết điều đó (x. Lc 24:28-32). Đây là điều ngạc nhiên lớn nhất: khám phá ra rằng bên dưới lớp tro tàn của sự vỡ mộng và mệt mỏi luôn có một ngọn lửa sống, chỉ chờ được nhóm lên.

Anh chị em thân mến, sự phục sinh của Chúa Kitô dạy chúng ta rằng không có lịch sử nào bị đánh dấu bởi sự thất vọng hay tội lỗi đến mức không thể tìm thấy hy vọng. Không có sự sa ngã nào là vĩnh cửu, không có đêm tối nào là vĩnh cửu, không có vết thương nào được định sẵn sẽ mở mãi mãi. Dù chúng ta có cảm thấy xa cách, lạc lõng hay bất xứng đến đâu, thì không khoảng cách nào có thể dập tắt được sức mạnh bất diệt của tình yêu Thiên Chúa.

Đôi khi chúng ta nghĩ rằng Chúa chỉ đến thăm chúng ta trong những khoảnh khắc suy tư. Niềm tin hay lòng nhiệt thành thiêng liêng, khi chúng ta cảm thấy xứng đáng, khi cuộc sống của chúng ta dường như có trật tự và tươi sáng. Trái lại, Đấng Phục Sinh luôn gần gũi chúng ta ngay cả trong những nơi tăm tối nhất: trong những thất bại, trong những mối quan hệ rạn nứt, trong những đấu tranh hàng ngày đè nặng lên vai chúng ta, trong những nghi ngờ làm chúng ta nản lòng. Không có gì chúng ta là, không một mảnh vỡ nào trong cuộc hiện sinh của chúng ta, là xa lạ với Người.

Hôm nay, Chúa Phục Sinh đồng hành cùng mỗi người chúng ta, trên những nẻo đường của mình – những nẻo đường của công việc và dấn thân, nhưng cũng là những nẻo đường của đau khổ và cô đơn – và với sự tinh tế vô hạn, Người mời gọi chúng ta để Người sưởi ấm trái tim mình. Người không áp đặt một cách ồn ào; Người không đòi hỏi được nhận ra ngay lập tức. Người kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc chúng ta mở mắt ra để nhìn thấy khuôn mặt thân thiện của Người, có khả năng biến đổi sự thất vọng thành niềm hy vọng, nỗi buồn thành lòng biết ơn, sự cam chịu thành hy vọng.

Đấng Phục Sinh chỉ mong muốn thể hiện sự hiện diện của Người, trở thành bạn đồng hành của chúng ta trên đường đi và thắp lên trong chúng ta niềm tin chắc chắn rằng sự sống của Người mạnh mẽ hơn bất cứ cái chết nào. Vậy chúng ta hãy cầu xin ơn nhận ra sự hiện diện khiêm nhường và kín đáo của Người, không mong đợi một cuộc sống không thử thách, mà khám phá ra rằng mọi nỗi đau, nếu được tình yêu thương bao trùm, đều có thể trở thành nơi hiệp thông.

Và vì thế, giống như các môn đệ Emmaus, chúng ta cũng trở về nhà với trái tim bừng cháy niềm vui. Một niềm vui đơn sơ không xóa nhòa vết thương, nhưng soi sáng chúng. Một niềm vui đến từ niềm tin chắc chắn rằng Chúa đang sống, đồng hành cùng chúng ta, và cho chúng ta khả năng bắt đầu lại mọi lúc.