Antoine Mekary | ALETEIA


Theo Kathleen N. Hattrup của tạp chí Aleteia, ngày 20/08/2025, trích lời Đức Leo XIV nói rằng: "Chúa Giêsu, với cử chỉ đơn giản là trao ban bánh, cho thấy rằng mọi sự phản bội đều có thể trở thành cơ hội cứu rỗi."

Đức Giáo Hoàng Leo tiếp tục chủ đề Bữa Tiệc Ly trong buổi tiếp kiến chung hôm nay, ngày 20 tháng 8, khi suy ngẫm về việc Người đã chia sẻ miếng bánh với Giuđa, ngay cả khi Giuđa sắp phản bội Người. " Đức Giáo Hoàng nói: "Đó không chỉ là một cử chỉ chia sẻ: nó còn hơn thế nữa; đó là nỗ lực cuối cùng của tình yêu không bỏ cuộc”.

Đức Thánh Cha tiếp tục suy tư về sức mạnh của sự tha thứ: "Tha thứ không có nghĩa là phủ nhận điều ác, mà là ngăn chặn nó sinh ra thêm điều ác... làm mọi cách có thể để đảm bảo rằng sự oán giận không quyết định tương lai."

Sau đây là nguyên văn Bài Giáo lý của ngài, dựa vào bản tiếng Anh của Tòa Thánh:

~

Anh chị em thân mến,

Hôm nay chúng ta sẽ xem xét một trong những cử chỉ nổi bật và sáng ngời nhất trong Tin Mừng: khoảnh khắc Chúa Giêsu, trong Bữa Tiệc Ly, trao một miếng bánh cho kẻ sắp phản bội Người. Đó không chỉ là một cử chỉ chia sẻ: mà còn hơn thế nữa; đó là nỗ lực cuối cùng của tình yêu để không bỏ cuộc.

Thánh Gioan, với sự nhạy cảm tâm linh sâu sắc của mình, đã kể cho chúng ta về khoảnh khắc này như sau: [Trong bữa tiệc ly, khi] “ma quỷ đã xúi giục Giuđa, con ông Simon Iscariot, nộp Người … Chúa Giêsu biết giờ của Người đã đến… Người yêu thương họ đến cùng” (Ga 13:1-2). Yêu thương đến cùng: đây là chìa khóa để hiểu được trái tim Chúa Kitô. Một tình yêu không ngừng lại trước sự từ chối, thất vọng, thậm chí là sự vô ơn.

Chúa Giêsu biết thời điểm, nhưng Người không khuất phục: Người chọn thời điểm. Chính Người nhận ra khoảnh khắc tình yêu của Người phải trải qua vết thương đau đớn nhất, đó là sự phản bội. Và thay vì rút lui, buộc tội, tự vệ… Người vẫn tiếp tục yêu thương: Người rửa chân, chấm bánh và trao cho.

“Chính là người Thầy chấm bánh đưa cho” (Ga 13:26). Với cử chỉ đơn sơ và khiêm nhường này, Chúa Giêsu mang tình yêu của Người tiến lên và đi sâu vào lòng người, không phải vì Người lờ đi những gì đang xảy ra, mà chính vì Người nhìn thấy rõ ràng. Người đã hiểu rằng tự do của người khác, ngay cả khi nó bị đánh mất trong tội lỗi, vẫn có thể được chạm đến bằng ánh sáng của một cử chỉ nhu mì, bởi vì Người biết rằng sự tha thứ đích thực không chờ đợi sự ăn năn, mà trước tiên tự hiến dâng chính mình, như một món quà nhưng không, ngay cả trước khi được chấp nhận.

Đáng tiếc thay, Giuđa đã không hiểu. Sau miếng bánh – Tin Mừng nói – “Satan đã nhập vào anh ta” (câu 27). Đoạn văn này khiến chúng ta xúc động: như thể sự dữ, vốn ẩn giấu cho đến lúc đó, đã bộc lộ sau khi tình yêu bộc lộ bộ mặt yếu đuối nhất của nó. Và chính vì lý do này, thưa anh chị em, miếng bánh ấy chính là ơn cứu rỗi của chúng ta: bởi vì nó cho chúng ta biết rằng Thiên Chúa làm mọi sự – hoàn toàn mọi sự – để đến với chúng ta, ngay cả trong giờ phút chúng ta chối bỏ Người.

Chính tại đây, sự tha thứ bộc lộ tất cả sức mạnh của nó và biểu lộ diện mạo đích thực của hy vọng. Đó không phải là sự lãng quên; đó không phải là sự yếu đuối. Đó là khả năng giải thoát người khác, trong khi yêu thương họ đến cùng. Tình yêu của Chúa Giêsu không phủ nhận sự thật của nỗi đau, nhưng cũng không cho phép sự dữ lên tiếng cuối cùng. Đây là mầu nhiệm Chúa Giêsu hoàn thành cho chúng ta, mà đôi khi chúng ta cũng được mời gọi tham gia.

Biết bao nhiêu mối quan hệ tan vỡ, biết bao nhiêu câu chuyện trở nên phức tạp, biết bao nhiêu lời chưa nói ra vẫn còn dang dở. Vậy mà Tin Mừng cho chúng ta thấy rằng luôn có cách để tiếp tục yêu thương, ngay cả khi mọi thứ dường như đã không thể cứu vãn. Tha thứ không có nghĩa là phủ nhận sự dữ, mà là ngăn chặn nó sinh ra thêm sự dữ. Tha thứ không có nghĩa là nói rằng không có gì xảy ra, mà là làm mọi cách có thể để đảm bảo rằng sự oán giận không quyết định tương lai.

Khi Giuđa rời khỏi phòng, “trời đã tối” (câu 30). Nhưng ngay sau đó, Chúa Giêsu phán: “Giờ đây, Con Người được tôn vinh” (câu 31). Đêm vẫn còn đó, nhưng ánh sáng đã bắt đầu chiếu sáng. Và ánh sáng ấy chiếu sáng bởi vì Chúa Kitô vẫn trung tín đến cùng, và vì thế tình yêu của Người mạnh hơn hận thù.

Anh chị em thân mến, chúng ta cũng trải qua những đêm đau khổ và khó khăn. Những đêm của tâm hồn, những đêm thất vọng, những đêm mà ai đó đã làm tổn thương hoặc phản bội chúng ta. Trong những khoảnh khắc đó, cám dỗ là khép kín bản thân, tự bảo vệ mình, đáp trả. Nhưng Chúa cho chúng ta thấy hy vọng rằng vẫn còn một cách khác, luôn tồn tại. Người dạy chúng ta rằng người ta có thể cho đi một miếng ăn ngay cả khi người đó quay lưng lại với chúng ta. Rằng người ta có thể đáp lại bằng sự im lặng của lòng tin. Và rằng chúng ta có thể tiến về phía trước với phẩm giá, mà không từ bỏ tình yêu.

Hôm nay, chúng ta hãy cầu xin ơn biết tha thứ, ngay cả khi chúng ta cảm thấy không được thấu hiểu, ngay cả khi chúng ta cảm thấy bị bỏ rơi. Bởi vì chính trong những giờ phút đó, tình yêu có thể đạt đến đỉnh cao của nó. Như Chúa Giêsu đã dạy chúng ta, yêu thương nghĩa là để người khác được tự do - thậm chí là phản bội - mà không bao giờ ngừng tin rằng ngay cả sự tự do ấy, dù bị tổn thương và mất mát, cũng có thể được giành lại khỏi sự lừa dối của bóng tối và trở về với ánh sáng của lòng tốt.

Khi ánh sáng của sự tha thứ thành công bằng cách lọc qua những khe hở sâu thẳm nhất của trái tim, chúng ta hiểu rằng sự tha thứ không bao giờ là vô ích. Ngay cả khi người khác không chấp nhận, ngay cả khi dường như vô ích, sự tha thứ vẫn giải thoát những ai trao ban: nó xua tan sự oán giận, nó khôi phục sự bình an, nó đưa chúng ta trở về với chính mình.

Chúa Giêsu, qua cử chỉ đơn giản là trao bánh, cho thấy rằng mọi sự phản bội đều có thể trở thành cơ hội cứu rỗi, nếu nó được chọn làm không gian cho một tình yêu lớn lao hơn. Nó không đầu hàng cái ác, nhưng chiến thắng nó bằng điều thiện, ngăn chặn nó dập tắt điều chân thật nhất trong chúng ta: khả năng yêu thương.