
Kathleen N. Hattrup, trên Aleteia ngày 24/09/2025, tường trình rằng: Tiếp tục chu kỳ các bài giáo lý Thứ Tư về Cuộc Khổ Nạn của Chúa Giêsu và niềm hy vọng mà nó mang lại cho chúng ta, Đức Giáo Hoàng Leo một lần nữa suy ngẫm về Thứ Bảy Tuần Thánh, đặc biệt là nơi Chúa Kitô hiện diện vào ngày hôm đó.
Như Kinh Tin Kính các Tông Đồ giải thích, “Người đã bị đóng đinh, chịu chết và được mai táng. Người đã xuống cõi chết. Ngày thứ ba, Người đã sống lại.”
Đức Giáo Hoàng suy gẫm về ý nghĩa của hành trình “về cõi chết” này:
Âm phủ, theo quan niệm Kinh Thánh, không hẳn là một nơi chốn mà là một trạng thái hiện sinh: trạng thái trong đó, sự sống cạn kiệt, và nỗi đau, sự cô đơn, tội lỗi và sự xa cách Thiên Chúa và tha nhân ngự trị. Chúa Kitô đến với chúng ta ngay cả trong vực thẳm này.
Sau đây là nguyên văn Bài Giáo lý của ngài, dựa vào bản tiếng Anh o Tòa Thánh cung cấp:
Chu kỳ Giáo lý: Năm thánh 2025. Chúa GIêsu Kitô Hy vọng của Chúng ta. III. Cuộc Khổ nạn của Chúa Giêsu. 8. Xuống ngục tổ tông. Trong Chúa Thánh Thần “Người cũng xuống rao giảng cho các linh hồn bị cầm tù” (1Pr 3:19)
~
Anh chị em thân mến, chào anh chị em buổi sáng!
Hôm nay, một lần nữa, chúng ta sẽ cùng suy gẫm về mầu nhiệm Thứ Bảy Tuần Thánh. Đó là ngày của Mầu nhiệm Vượt Qua, trong đó mọi sự dường như bất động và im lặng, nhưng thực ra, một hành động cứu độ vô hình đang được hoàn tất: Chúa Kitô xuống thế gian để mang tin mừng Phục Sinh đến cho tất cả những ai đang sống trong bóng tối và bóng sự chết.
Biến cố này, mà phụng vụ và truyền thống đã truyền lại cho chúng ta, diễn tả cử chỉ sâu sắc và triệt để nhất của tình yêu Thiên Chúa dành cho nhân loại. Thật vậy, nói hay tin rằng Chúa Giêsu đã chết vì chúng ta thôi thì chưa đủ: cần phải nhận ra rằng lòng trung thành của tình yêu Người đã tìm đến chúng ta nơi chính chúng ta đã lạc lối, nơi chỉ có sức mạnh của một ánh sáng có khả năng xuyên thấu cõi tối tăm mới có thể vươn tới.
Âm phủ, theo quan niệm Kinh Thánh, không hẳn là một nơi chốn, mà là một trạng thái hiện sinh: trạng thái trong đó sự sống cạn kiệt, và nỗi đau, sự cô đơn, tội lỗi và sự xa cách với Thiên Chúa và tha nhân ngự trị. Chúa Kitô đến với chúng ta ngay cả trong vực thẳm này, đi qua những cánh cổng của cõi tối tăm này. Có thể nói, Người bước vào chính ngôi nhà của sự chết, để làm trống rỗng nó, để giải thoát những cư dân của nó, nắm tay họ từng người một. Đó là sự khiêm nhường của một Thiên Chúa, Đấng không dừng lại trước tội lỗi của chúng ta, Đấng không sợ hãi trước sự từ chối tột cùng của con người.
Trong đoạn văn ngắn gọn từ Thư thứ nhất mà chúng ta vừa nghe, thánh tông đồ Phêrô kể lại rằng Chúa Giêsu, được Chúa Thánh Thần làm cho sống động, đã đến để mang tin mừng cứu độ đến cả “những linh hồn bị giam cầm” (1Pr 3:19). Đây là một trong những hình ảnh cảm động nhất, được diễn tả không phải trong các sách Tin Mừng chính thức, mà trong một văn bản ngụy thư có tựa đề là Tin Mừng của Nicôđêmô. Theo truyền thống này, Con Thiên Chúa đã bước vào bóng tối sâu thẳm nhất để đến với cả những người anh chị em cuối cùng của Người, để mang ánh sáng của Người xuống đó. Trong cử chỉ này, tất cả sức mạnh và sự dịu dàng của sứ điệp Vượt Qua: cái chết không bao giờ là lời cuối cùng.
Các bạn thân mến, cuộc giáng lâm này của Chúa Kitô không chỉ liên quan đến quá khứ, mà còn chạm đến cuộc sống của mỗi người chúng ta. Âm phủ không chỉ là tình trạng của người chết, mà còn là của những người sống cái chết do tội lỗi và sự dữ gây ra. Đó cũng là địa ngục hằng ngày của sự cô đơn, tủi hổ, bị bỏ rơi và cuộc đấu tranh của cuộc sống. Chúa Kitô bước vào tất cả những thực tại đen tối này để làm chứng cho tình yêu của Chúa Cha. Không phải để phán xét, mà là để giải thoát. Không phải để đổ lỗi, mà là để cứu rỗi. Người làm điều đó một cách lặng lẽ, rón rén, giống như một người bước vào phòng bệnh viện để an ủi và giúp đỡ.
Các Giáo Phụ, trong những trang viết tuyệt đẹp phi thường, đã mô tả khoảnh khắc này như một cuộc gặp gỡ: cuộc gặp gỡ giữa Chúa Kitô và Ađam. Một cuộc gặp gỡ là biểu tượng của tất cả những cuộc gặp gỡ có thể có giữa Thiên Chúa và con người. Chúa ngự xuống nơi con người ẩn núp vì sợ hãi, và gọi tên họ, nắm tay họ, nâng họ lên và đưa họ trở về với ánh sáng. Người làm như vậy một cách toàn năng, nhưng cũng một cách dịu dàng vô biên, như một người cha với đứa con trai sợ rằng mình không còn được yêu thương nữa.
Trong các biểu tượng Phục Sinh của phương Đông, Chúa Kitô được mô tả đang phá vỡ các cánh cửa địa ngục, dang rộng cánh tay và nắm lấy cổ tay Ađam và Evà. Người không chỉ cứu rỗi chính mình; Người không trở lại cuộc sống một mình, mà mang theo toàn thể nhân loại. Đây chính là vinh quang đích thực của Đấng Phục Sinh: đó là sức mạnh của tình yêu, đó là sự liên kết với một Thiên Chúa không muốn tự cứu mình mà không có chúng ta, nhưng chỉ với chúng ta. Một Thiên Chúa không sống lại trừ khi Người ôm lấy những đau khổ của chúng ta và nâng chúng ta lên một cuộc sống mới.
Vậy thì, Thứ Bảy Tuần Thánh là ngày mà thiên đàng viếng thăm trần gian một cách sâu sắc nhất. Đó là thời điểm mà mọi ngóc ngách của lịch sử nhân loại đều được ánh sáng Phục Sinh chạm đến. Và nếu Chúa Kitô đã có thể xuống tận đó, thì không gì có thể bị loại trừ khỏi ơn cứu chuộc của Người. Ngay cả những đêm dài của chúng ta, ngay cả những lỗi lầm lớn nhất của chúng ta, ngay cả những mối ràng buộc đã đứt gãy. Không có quá khứ nào bị hủy hoại, không có lịch sử nào bị tổn thương đến mức không thể chạm đến bằng lòng thương xót.
Anh chị em thân mến, việc xuống thế, vì Chúa, không phải là một thất bại, nhưng là sự viên mãn tình yêu của Người. Đó không phải là một thất bại, mà là cách Người chứng tỏ rằng không nơi nào quá xa vời, không trái tim nào quá khép kín, không ngôi mộ nào quá kín mít đối với tình yêu của Người. Điều này an ủi chúng ta, nâng đỡ chúng ta. Và nếu đôi khi chúng ta dường như đã chạm đáy, hãy nhớ rằng: đó chính là nơi Thiên Chúa có thể bắt đầu một công trình sáng tạo mới. Một công trình được tạo nên bởi những con người được nâng lên, những trái tim được tha thứ, những giọt nước mắt được lau khô. Thứ Bảy Tuần Thánh là cái ôm thinh lặng mà Chúa Kitô dâng lên Chúa Cha toàn thể công trình sáng tạo để phục hồi công trình cứu độ của Người.