CHỐI BỎ HAY TRỞ LẠI
CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG NIÊN NĂM C

Chối bỏ hay trở lại. Đó là câu trả lời của lòng biết ơn.
Lời thánh Phaolô trong bài đọc II: "Nếu ta chối bỏ Người, Người cũng sẽ chối bỏ ta", như một lưỡi gươm hai lưỡi. Nó vừa cắt sâu vào lối sống vô ơn, hờ hững của con người thời nay, vừa mở đường cho những ai biết "trở lại" trong lòng tin, lòng biết ơn và lòng thờ phượng.

1. NAAMAN, NGƯỜI NGOẠI ĐẠO BIẾT TRỞ LẠI.

Đó là vị quan ngoại giáo Syria. Khi được khỏi bệnh phong, ông không dừng lại ở niềm vui thể xác, mà lập tức "trở lại" với tiên tri Êlisê, dâng lời chúc tụng Thiên Chúa và thốt lên: "Bây giờ tôi biết rằng, trên khắp cõi đất, không có Thiên Chúa nào khác ngoài Thiên Chúa ở Israel".

Rồi ông còn tha thiết xin ít đất của Israel để mang về quê mình, bởi từ nay, ông sẽ không còn "dâng hy lễ cho thần nào khác ngoài Đức Chúa".

Một lời tuyên xưng giản dị mà sáng chói. Một hành động nhỏ mà chất chứa cả cuộc hoán cải. Một người ngoại giáo đã biết cúi đầu, biết tạ ơn, biết nhận ra Đấng quyền năng chữa lành thân xác và linh hồn mình.

Naaman "trở lại. Đó chính là cách ông không chối bỏ Thiên Chúa.

2. NGƯỜI SAMARIA, KẺ DUY NHẤT BIẾT TẠ ƠN.

Chúa Giêsu chữa lành mười người bệnh phong. Chỉ một người - lại là người Samaria, kẻ bị coi là xa lạ với đức tin - đã quay lại, "lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa" và "sấp mình dưới chân Đức Giêsu mà tạ ơn Người".

Một lần nữa, chỉ người "ngoại đạo" nhận ra ơn cứu độ thật. Anh được lành ngoài da. Nhưng quan trọng hơn, anh được cứu trong tâm hồn để thoát: bệnh vô ơn, bệnh dửng dưng, bệnh "đã nhận mà không nhớ".

Chúa Giêsu hỏi: "Không phải cả mười người đều được sạch sao? Còn chín người kia đâu?", không phải là lời trách, mà là tiếng thở dài của trái tim nhân hậu. Chúa không cần được cảm ơn, nhưng Chúa khao khát được yêu lại. Chúa mong con người "trở lại" - không để tôn vinh Chúa, mà để Chúa có thể tiếp tục ban ơn, tiếp tục cứu độ, tiếp tục yêu thương.

3. VÔ ƠN, HÌNH THỨC TINH VI CỦA VIỆC CHỐI BỎ CHÚA.

Thời nào cũng vậy, và nhất là thời nay: vô ơn đã thành "quốc tịch tinh thần" của nhiều người. Càng văn minh, họ càng dễ lãng quên Đấng Tạo Hoá.

Khoa học tiến, trí tuệ cao, công nghệ mạnh, nhưng lòng biết ơn thì cạn. Con người thờ chính mình, tôn vinh công sức mình, gạt Thiên Chúa ra khỏi bàn tay của chính mình.

Họ nói: "Tôi tự làm nên tất cả". Họ tin: "Chẳng có Chúa nào cả, chỉ có tôi". Họ sống: "Không cần Thiên Chúa để hạnh phúc".
Đó không chỉ là vô ơn. Đó là CHỐI BỎ.

Thánh Phaolô cảnh báo: "Nếu ta chối bỏ Người, Người cũng sẽ chối bỏ ta". Không phải vì Thiên Chúa muốn "phạt", mà vì chính con người đã đóng cửa lòng mình, khiến Thiên Chúa "bất lực" không thể bước vào.

Chúa bị đẩy ra ngoài đời ta, ngoài dự án ta, ngoài giấc mơ ta - không phải vì Chúa bỏ ta, mà vì ta đã bỏ Chúa.

4. HÃY MỀM LÒNG ĐỂ ĐƯỢC CỨU.

Thế giới không thiếu bệnh phong, những thứ hủi tinh thần, hủi ích kỷ, hủi vô cảm, hủi chạy theo thần tượng tiền bạc, danh vọng, khoái lạc. Chính trong những căn bệnh ấy, Chúa vẫn đi qua đời ta, vẫn nhẹ nhàng nói: "Hãy đi, và anh sẽ được sạch".

Nhưng chỉ ai biết "thấy mình được khỏi" mới biết "trở lại". Chỉ ai có lòng khiêm tốn mới biết cúi đầu. Chỉ ai có lòng biết ơn mới giữ được đức tin.

Hãy mềm lòng! Mềm lòng để thấy mình được yêu, để cảm ơn, để thờ phượng, để trở về. Mềm lòng để nhìn ra phép lạ vẫn xảy ra hằng ngày: phép lạ của hơi thở, của sự sống, của tình yêu.

5. TẬP SỐNG LÒNG BIẾT ƠN THIÊN CHÚA.

Mỗi người cần học lại thái độ biết ơn của Naaman, của người Samaria. Đừng chỉ theo thói ở đời: Thờ tiền bạc như thần linh mới; sụp lạy danh vọng, địa vị, quyền lực như bàn thờ mới. Đừng bán linh hồn cho cái tôi và những lời tán dương rẻ tiền.

Cần tập biết cảm ơn Chúa mỗi sáng, nhận ra Chúa nơi mỗi người, trở lại với Chúa mỗi khi vấp ngã. Biết ơn dẫn đến thờ phượng. Thờ phượng dẫn đến trung tín. Vô ơn dẫn đến phản bội. Và phản bội dẫn đến diệt vong.

"Chối bỏ" hay "trở lại", đó là hai con đường: Một con đường dẫn đến bóng tối của tự mãn và cô độc. Một con đường dẫn về ánh sáng của ơn cứu độ.

Người Samaria đã chọn trở lại. Naaman đã chọn trở lại. Còn ta thì sao?

Hãy trở lại. Hãy mở chứ đừng khép kín lòng mìn. Đừng để Thiên Chúa, vì tôn trọng tự do của ta, đành bất lực đứng ngoài tâm hồn ta, cuộc đời ta.

Hãy trở lại với Chúa, chứ đừng để đức tin hóa đá. Hãy biết ơn để được cứu, vì vô ơn chính là khởi đầu của phản bội. Đừng chối bỏ Chúa bằng thói quen lạnh lùng, vô cảm, hay sống như không có Chúa.

Mỗi ngày, hãy tập nhìn thấy ơn lành và cúi đầu tạ ơn như Naaman, như người Samaria. Bởi chỉ trong lòng biết ơn, ta mới thật sự thuộc về Thiên Chúa, và Thiên Chúa mới thật sự ở cùng ta.