MAHMUD HAMS / AFP


Christine Rousselle của Aleteia, ngày 07/10/25, tường trình rằng: Ngoại trưởng của Đức Giáo Hoàng đã có bài phát biểu dài về tình hình ở Gaza nhân kỷ niệm 2 năm vụ tấn công ngày 7 tháng 10. Các giám mục Hoa Kỳ bày tỏ hy vọng: “Hãy cầu nguyện sốt sắng”

Ngoại trưởng của Đức Giáo Hoàng, Đức Hồng Y Pietro Parolin, cho biết tình hình ở Gaza nhân kỷ niệm 2 năm vụ tấn công khủng bố ngày 7 tháng 10 hiện nay tồi tệ hơn so với một năm trước, đồng thời kêu gọi chấm dứt chiến tranh và trả tự do cho bất cứ con tin nào còn lại về với gia đình.

Trong một cuộc phỏng vấn trên tờ l’Osservatore Romano và Vatican News, Đức Hồng Y Parolin một lần nữa nhấn mạnh rằng vụ tấn công ngày 7 tháng 10 năm 2023 là “vô nhân đạo và không thể bào chữa”, đồng thời kêu gọi “vòng xoáy hận thù và bạo lực sai trái này, vốn có nguy cơ kéo chúng ta xuống vực thẳm không lối thoát, phải chấm dứt.”

Đức Hồng Y thừa nhận rằng Israel có quyền tự vệ, “nhưng ngay cả việc phòng vệ chính đáng phải tôn trọng nguyên tắc tương xứng.”

Ngài kêu gọi trả tự do ngay lập tức cho tất cả các con tin vẫn đang bị giam giữ và bày tỏ sự xúc động trước hình ảnh những người vẫn bị giam cầm trong các đường hầm của Hamas và “bị đẩy đến bờ vực chết đói.”

Hai nhà nước

Ngài cũng nhắc lại lập trường lâu nay của Tòa Thánh rằng giải pháp duy nhất trong khu vực là hai nhà nước: Israel và Palestine.

Ngài kêu gọi một “nhà nước Palestine độc lập, có chủ quyền, dân chủ và khả thi, bao gồm Bờ Tây, Đông Giêrusalem và Dải Gaza.”

Đức Hồng Y Parolin hoan nghênh việc một số quốc gia như Pháp, Anh, Canada và Úc gần đây công nhận Nhà nước Palestine. Tuy nhiên, ngài bày tỏ “mối quan ngại” rằng “các tuyên bố và quyết định của Israel” đang “đi theo hướng ngược lại, cụ thể là chúng nhằm mục đích ngăn chặn sự ra đời của một nhà nước Palestine thực sự mãi mãi.”

Khi được hỏi về sự trỗi dậy của chủ nghĩa bài Do Thái, Đức Hồng Y mô tả nó là “một căn bệnh ung thư cần phải được chống lại và tiêu diệt.”

“Không người Do Thái nào nên bị tấn công hoặc phân biệt đối xử chỉ vì họ là người Do Thái”, ngài nhấn mạnh, đồng thời nhấn mạnh rằng điều này cũng đúng với “người Palestine”, những người không nên bị coi là “những kẻ khủng bố tiềm tàng”.

Đức Hồng Y Parolin cũng tìm cách phân biệt giữa các chính sách của chính phủ Israel hiện tại và “thế giới Do Thái”, nơi “nhiều tiếng nói bất đồng chính kiến mạnh mẽ” đang nổi lên.

Đau thương hơn một năm trước

Hỏi: Thưa Đức Hồng Y, chúng ta đang bước vào năm thứ ba kể từ vụ tấn công bi thảm ngày 7 tháng 10. Ngài nhớ lại khoảnh khắc đó như thế nào, và theo quan điểm của Ngài, nó có ý nghĩa gì đối với Nhà nước Israel và các cộng đồng Do Thái trên toàn thế giới?

Tôi xin nhắc lại những gì tôi đã nói lúc đó: vụ tấn công khủng bố do Hamas và các lực lượng dân quân khác thực hiện nhằm vào hàng ngàn người Israel và người di cư đang sống ở đó, nhiều người trong số họ là thường dân, những người đang chuẩn bị cử hành lễ Simchat Torah, lễ kết thúc một tuần lễ Sukkot, là vô nhân đạo và không thể bào chữa. Bạo lực tàn bạo đối với trẻ em, phụ nữ, thanh thiếu niên, người già — không thể có lý do gì để biện minh cho hành động này. Đó là một vụ thảm sát đáng xấu hổ và, tôi xin nhắc lại, vô nhân đạo.

Tòa Thánh ngay lập tức lên án mạnh mẽ và toàn diện, kêu gọi trả tự do ngay lập tức cho các con tin và bày tỏ sự gần gũi với các gia đình bị ảnh hưởng bởi vụ tấn công khủng bố.

Chúng tôi đã cầu nguyện, và tiếp tục cầu nguyện, và chúng tôi tiếp tục cầu xin vòng xoáy hận thù và bạo lực này, vốn có nguy cơ kéo chúng ta xuống vực thẳm không lối thoát, chấm dứt.

Nhân kỷ niệm một năm vụ tấn công ngày 7 tháng 10, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã nói về “sự bất lực đáng xấu hổ của cộng đồng quốc tế và các quốc gia hùng mạnh nhất trong việc làm im tiếng súng và chấm dứt thảm kịch chiến tranh.” Điều gì cần cho hòa bình?

Ngày nay, tình hình ở Gaza thậm chí còn nghiêm trọng và bi thảm hơn một năm trước, sau một cuộc chiến tàn khốc đã cướp đi sinh mạng của hàng chục nghìn người. Chúng ta cần lấy lại một cảm thức của lý trí, từ bỏ luận lý học mù quáng của hận thù và trả thù, và bác bỏ bạo lực như một giải pháp. Những người bị tấn công có quyền tự vệ, nhưng ngay cả sự phòng vệ chính đáng cũng phải tôn trọng nguyên tắc tương xứng.

Thật không may, cuộc chiến tranh sau đó đã gây ra những hậu quả thảm khốc và vô nhân đạo… Tôi bị sốc và đau buồn sâu xa trước số người chết hàng ngày ở Palestine — hàng chục, đôi khi hàng trăm, mỗi ngày — rất nhiều trẻ em mà lỗi lầm duy nhất dường như chỉ là được sinh ra ở đó. Chúng ta có nguy cơ trở nên chai sạn với cảnh tàn sát này!

Những người bị giết khi đang cố gắng tìm kiếm một mẩu bánh mì, bị chôn vùi dưới đống đổ nát của nhà cửa, bị đánh bom trong bệnh viện, trong các trại lều, bị di dời và buộc phải di chuyển từ đầu này sang đầu kia của vùng lãnh thổ chật hẹp, đông đúc đó…

Việc coi con người chỉ là “thiệt hại phụ” là không thể chấp nhận và không thể biện minh được.