THÁNH LỄ ĐẦU TIÊN tại GIÁO ĐIỂM Kênh 18, Gx Bình An, GP Long Xuyên.

XEM HÌNH

CHIA SẺ

Dịp lễ Đức Mẹ Lên Trời 2025, Nhóm ctxh Bông Hồng Xanh chúng tôi vừa có chuyến đi gặp gỡ các em học sinh tại hai giáo điểm và đặc biệt là được tham dự thánh lễ đầu tiên tại giáo điểm kênh 18 thuộc giáo xứ Bình An, giáo phận Long Xuyên.

Từ sáng ngày 14/8, hai người chúng tôi đã đi xe khách để đến vùng Tân Hiệp, Kiên Giang. Vì nơi dừng chân không có điều kiện tiếp đón đông người nên không thể mời các thành viên khác. Buổi trưa nắng nóng, cha xứ Bình An cầm cái ô đứng trước cổng nhà thờ, đón chúng tôi ngay bên đường. Mối thâm tình đã có từ 15 năm về trước, khi cha mua đất, giúp Nhóm xây được hai căn nhà tình thương, nên câu chuyện rôm rả ngay từ đầu gặp lại. Chỉ một giờ đồng hồ sau, chúng tôi chia thành hai tốp: tôi và con ông chánh trương sẽ đi vào Kênh 9 để gặp gỡ các cháu học sinh; còn cha phó, một bà cố và một người trong chúng tôi chuẩn bị đi vào giáo điểm Kênh 18 để thăm từng nhà các cháu học sinh có cố gắng học tập và hoàn cảnh khó khăn.

Đường vào giáo điểm Kênh 9 (thuộc giáo xứ Tân Hiệp) sạch đẹp đến bất ngờ, xe bốn chỗ chở chúng tôi đi bon bon đến tận nơi. Danh sách là 20 cháu, thế mà chỉ có mười cháu đang chờ ở sảnh nhà nguyện. Tôi cho các cháu nhận tiền và chụp hình bên tượng Đức Mẹ để nhớ thời điểm hôm nay; trong khi một bà trùm chạy đôn chạy đáo đi gọi mười em nữa trong danh sách. Sau cùng chỉ có 15 em có mặt làm tôi hơi buồn. Các em nhận trợ giúp tùy theo cấp lớp. Mỗi cháu còn có thêm một cây bút mà người quen từ Úc đem về. Trẻ em vùng quê hiền lành, nhút nhát; tôi muốn cùng các cháu ăn một chút gì đó cho vui, nhưng nơi này chỉ có giáo dân quản lý trực tiếp nên tôi ngại. Khi tạm biệt các em, tôi cầm những bàn tay nhỏ mềm, thấy ấm ấm. Có cháu lớp 11, đến sau cùng vì còn phải đi nướng bánh tráng thuê, lấy tiền công sinh sống. Còn cháu bé lớp 6, cha mẹ bỏ nhau, phải ở với ngoại, mặt nó cứ buồn buồn lúc chụp hình. Kể hết ra đây thì dài dòng nhưng các em được chọn thì “mỗi nhà mỗi cảnh”. Có mấy bà đến nói: “Chúng tôi nghe đồn có nhóm từ thiện đến nên ra đây “chầu rìa” mong xin ít quà là gạo hay mì tôm”. Tôi phì cười: “Chúng em chỉ giúp học sinh nghèo… thôi thì bốn bà ra đây em tặng 10 kg gạo và mắm muối đường sữa, quí bà cầm tiền về mua cho nhanh gọn! Thế là được nhé!”. Mấy bà cười nhẹ.

Khoảng 17g00, về đến nhà thờ Bình An, tôi dự lễ dành cho thiếu nhi, áp ngày mừng trọng thể Mẹ Lên Trời. Thánh lễ sốt sắng dẫu chỉ có năm mươi cháu, là con số thiếu nhi mà cha xứ nói với tôi. Trẻ em bây giờ “quí hiếm” quá, chỉ có người đồng bào dân tộc vùng cao nguyên Việt Nam là sinh nhiều con. Sau lễ, đứng ở sân nhà thờ, tôi tưởng tượng lại hình ảnh Chúa Giêsu đi rao giảng Tin Mừng, vừa giảng dạy vừa chữa bệnh vừa quan tâm đến việc cho người ta ăn. Tôi tự suy diễn: quí cha làm công việc rao giảng Lời Chúa, còn chúng tôi phụ giúp việc chia “bánh và cá” cho dân chúng; còn những bệnh nhân ai cũng có thể “photo lại phép lạ của Chúa” là mở lòng ra với họ mà cứu giúp khi cần. Đang suy nghĩ lan man được ít phút thì cha phó và bà cố về đến nơi, chúng tôi chụp hình trong tâm tình hân hoan vì hoàn tất công việc của ngày thứ nhất.

THÁNH LỄ ĐẦU TIÊN

Có lẽ điểm nhấn trong chuyến đi này là chúng tôi hân hạnh được cha Giuse Phạm Minh Ngọc, chánh xứ Bình An, mời tham dự thánh lễ đầu tiên được cử hành tại giáo điểm mới thành lập với 15 gia đình Công Giáo, mừng lễ Đức Mẹ Lên Trời.

Từ 8g00 sáng, cha chánh và phó xứ cùng quí ông trùm và chúng tôi lên xe gắn máy vào trong giáo điểm cách giáo xứ 7 cây số. Đường dẫn vào giáo điểm trơn tru, hoa vàng hoa trắng hai bên đường rất đẹp. Nơi dâng lễ tuy là nhà giáo dân nhưng có phần tương xứng. Đối diện giáo điểm là con sông nhỏ, quang cảnh khá nên thơ, rất miền tây. Thật xúc động khi quí ông trùm mang cây đàn guitar và ôm cây nến Phục Sinh để chuẩn bị cho nơi dâng lễ. Cha và mọi người trò chuyện chờ đến đúng 9g00 là bắt đầu. Có ai biết rằng, giữa nơi cây cỏ sông nước ấy, một giáo điểm mới hình thành mang theo niềm vui của giáo xứ, giáo phận, những người yêu mến Giáo Hội của Đức Kitô, mà không cần biết bao lâu nơi này hoa trái của lòng đạo mới sum xuê!?

Thánh lễ bắt đầu, tiếng đàn guitar hòa tiếng hát của quí Ban Hành giáo đã vang lên bên cánh đồng lúa màu xanh. Tiếng đối đáp trong thánh lễ nhịp nhàng, không màng đến tiếng gió đi qua hàng dừa xanh. Cha chánh xứ có bài giảng về Đức Mẹ rất hay, mà đoạn ngắn dưới đây là “ngấm nhất” trong lòng chúng tôi: “...Năm Sự Vui tóm lược thái độ và cung cách của Mẹ Maria; còn Năm Sự Sáng, Đức Giêsu xác nhận lại trong chính cuộc sống của Ngài và khi là con của Mẹ. Năm Sự Thương là chặng đường quan trọng của cứu chuộc và thập giá để tiến về quê trời; có khổ nạn mới có sự Phục Sinh vinh quang. Năm Sự Mừng là đích đến quê trời mà Đức Giêsu và Mẹ Maria đã hoàn tất... khiến chúng ta không thể không nghe theo Người Hướng Dẫn Viên tuyệt vời, trên cuộc đời của mỗi chúng ta...”. Bài giảng không lê thê cũng không quá cô đọng.

Sau thánh lễ, niềm vui không còn ẩn dấu bên trong mà vỡ òa ra bên ngoài với tiếng cười nói rôm rả; việc chụp hình chung để kỷ niệm mà một số giáo dân và tân tòng còn ngại; tiếng gọi nhau í ới để lên phà sang bên kia sông cùng dự tiệc mừng. Được nghe kể, cái phà nhỏ này, Đức Cha Giuse Trần Văn Toản từng bước lên, đi qua con sông nhỏ để vào nhà ông trùm, uống trà và trò chuyện về việc hình thành giáo điểm. Có ba giáo dân muốn vừa hiến vừa bán đất để làm giáo điểm. Một miếng đất đã được chọn, người giáo dân hiến một phần, còn hai phần giáo xứ phải mua. Cha chánh xứ Bình An đang cần tiền để mua đất rồi sau đó quí cha mới làm nhà nguyện.

Trong bữa cơm trưa, cha chánh xứ nói cười rôm rả, cụng ly rượu nhỏ từng bàn, tạo được sự thân mật giữa mọi người. Các bà uống trà đá mà cũng “dzô dz.. ô! Cha nói nhỏ với chúng tôi: “Em uống vui vậy đó mà về nhà thở oxy lúc nào không ai hay!”. Cha còn tếu táo đòi làm mai cho một cụ bà tuổi đã 85 mà cụ ông đã khuất núi từ lâu. Thế là cười đã miệng!........... Một giờ đồng hồ sau Cha Ngọc còn đang vui thì chúng tôi xin về. Cha lại nói đùa khiến chúng tôi cười giòn trước khi lên phà qua sông, còn tiệc mừng vẫn tiếp tục.

Mọi việc thuận lợi và tốt lành. Đi xe khách và xe lửa rất rẻ so với máy bay nhưng cũng tùy vào thời điểm. Năm Thánh đã trôi qua hai phần ba thời gian, chúng tôi muốn làm việc gì đó khác lạ nhưng khó có thể vì vướng víu quá nhiều: nào là sức khỏe, nào là sự cẩn thận với xã hội, nào là đối tượng phục vụ; bên cạnh đó rất cần người cộng tác chân thành và có điều kiện...

Nhưng thôi, cứ làm những việc nhỏ bé theo ý Chúa, bên ngoài kia, vẫn còn đó... một nỗi buồn thời sự!