NỐI LẠI NHỊP CẦU ĐỂ TRÀN ĐẦY BÌNH AN

Có những vết thương trong Hội Thánh không chỉ gây đau đớn cho một vài cá nhân, mà làm cho cả Thân Thể Đức Kitô thổn thức. Mỗi khi hiệp thông bị rạn nứt, bình an cũng rời xa. Và khi bình an rời xa, niềm vui Tin Mừng bị che lấp, chứng tá Tin Mừng trở nên mong manh. Đó không chỉ là nỗi đau của riêng ai, mà là nỗi đau của cả Hội Thánh, của mọi tín hữu, của những ai đang khát khao thấy dung nhan Chúa Kitô toả sáng qua đời sống của các mục tử.

Có lẽ hiệp thông và bình an đang là giấc mơ cháy bỏng lúc này: Đó là ngày mà mọi mục tử, dù cấp cao hay cấp thấp, có thể nắm lấy tay nhau, ngước mắt nhìn nhau, và cùng nhau thắp sáng lại ngọn nến tin yêu của đời dâng hiến. Rồi từ đó nối vòng ta khởi từ các mục tử đến đoàn dân của Chúa.

Quên gì thì quên, chúng ta không bao giờ được phép quên: khi khoác lên mình tấm áo linh mục, chúng ta trở thành dấu chỉ của hiệp thông. CÀNG Ở VAI TRÒ LÃNH ĐẠO GIÁO PHẬN, DẤU CHỈ ĐÓ CÀNG LỚN. Khi thốt lên lời khấn thánh hiến, chúng ta mặc lấy trách nhiệm gieo bình an. Nếu chính chúng ta - những người phải là khí cụ hiệp thông - lại để mình rơi vào hố sâu chia rẽ, thì đoàn chiên sẽ nát tan, và dung nhan Hội Thánh sẽ nhuộm đầy u ám.

Chúng ta không được phép chấp nhận sự chia rẽ như một thực tại tất yếu, nhưng được mời gọi cùng nhau đi tìm giải pháp: Nối lại nhịp cầu hiệp thông, để bình an có thể tràn đầy. Để làm được điều đó, chúng ta không thể chỉ hô khẩu hiệu. Nhưng tất cả những ai trong cuộc phải bắt đầu từ chính trái tim mình.

1. HIỆP THÔNG - HƠI THỞ CỦA HỘI THÁNH.

Chúa Giêsu trước khi bước vào cuộc khổ nạn đã tha thiết cầu nguyện:
"Xin cho tất cả nên một, như Cha ở trong Con và Con ở trong Cha, để họ cũng ở trong chúng ta, để thế gian tin rằng Cha đã sai Con" (Ga 17, 21).

Hiệp thông chính là lời trăn trối của Chúa Giêsu. Hiệp thông là hơi thở của Hội Thánh. Nếu hơi thở bị nghẹt, sự sống sẽ tàn lụi. Hội Thánh sống hay chết, mạnh mẽ hay suy yếu, không chỉ tùy thuộc vào những cơ cấu tổ chức, nhưng trước hết tuỳ vào mức độ hiệp thông giữa các mục tử, và giữa mục tử với đoàn chiên.

Tiên tri Êzêkiel từng cảnh tỉnh các mục tử:
"Các ngươi đã không làm cho kẻ yếu được mạnh, không chữa lành kẻ đau ốm, không băng bó kẻ bị thương... Này, Ta sẽ chống lại các mục tử... Chính Ta sẽ chăn dắt chiên của Ta" (Ed 34, 4. 10-11).

Lời ấy vang vọng như một nhắc nhở cho chúng ta hôm nay: Nếu mục tử không sống hiệp thông với nhau, không quy tụ đoàn chiên trong bình an, thì chính Thiên Chúa sẽ ra tay.

2. BÌNH AN - ÂN HUỆ CỦA ĐẤNG PHỤC SINH.

Khi hiện ra với các môn đệ sau Phục Sinh, lời đầu tiên Chúa Giêsu thốt lên là: "Bình an cho anh em!" (Ga 20, 19).

Bình an không phải là kết quả của thoả hiệp chính trị hay những tính toán khôn khéo, nhưng là ân huệ của Chúa Phục Sinh. Tuy nhiên, để ân huệ ấy tràn đầy, chúng ta cần có tấm lòng mở ra, sẵn sàng xoá bỏ hận thù, gạt đi oán trách, từ bỏ cái tôi để bước lại gần nhau.

Đức Thánh Cha Phanxicô nhiều lần nhấn mạnh: "Bình an không chỉ là vắng bóng chiến tranh, nhưng là sự dấn thân mỗi ngày để xây dựng hiệp thông" (Sứ điệp Ngày Hoà bình Thế giới 2014). Bình an chỉ nảy sinh khi hiệp thông được phục hồi, và hiệp thông chỉ bền vững khi mọi người biết đón nhận bình an như quà tặng từ Chúa.

3. NỐI LẠI NHỊP CẦU - MỘT HÀNH TRÌNH KHÓ NHƯNG CẦN.

Có thể ai đó cho rằng nối lại nhịp cầu là điều không thể. Vết thương quá sâu, lời nói đã thốt ra quá nặng nề, sự xúc phạm đã công khai quá lớn lao. Nhưng Thánh Phaolô từng nhắc: "Nếu có chia rẽ, thì đó không phải là vì Đức Kitô" (1Cr 1, 13).

Và cũng chính ngài khẳng định: "Chính Người là bình an của chúng ta. Người đã liên kết đôi bên thành một, phá đổ bức tường ngăn cách" (Ep 2, 14).
Nếu Đức Kitô đã có thể phá đổ bức tường ngăn cách giữa Do thái và Dân Ngoại, thì lẽ nào Chúa không thể hàn gắn những rạn nứt trong chính Hội Thánh của Chúa hôm nay?

Công đồng Vatican II, trong Lumen Gentium, dạy rằng: "Linh mục, vì bí tích Truyền chức, được liên kết mật thiết với giám mục và với nhau, tạo nên một linh mục đoàn duy nhất để phục vụ dân Chúa" (LG 28). Nghĩa là bản chất linh mục đoàn chính là hiệp thông. Nếu hiệp thông mất, linh mục đoàn không còn là mình.

Đức Gioan Phaolô II trong Pastores Dabo Vobis cũng quả quyết: "Không thể có ơn gọi linh mục mà lại sống bên lề hiệp thông, bởi chính hiệp thông là yếu tố cấu thành bản chất của đời sống linh mục" (PDV 74).

Vậy nên, nối lại nhịp cầu không chỉ là một lựa chọn, mà là một đòi buộc. Đó không phải là lời kêu gọi của một cá nhân, mà là mệnh lệnh của chính Tin Mừng.

4. NHỮNGBƯỚC ĐI CỤ THỂ ĐỂ XÂY DỰNG LẠI HIỆP THÔNG VÀ BÌNH AN.

Để hiệp thông và bình an không chỉ là khẩu hiệu, mà trở thành thực tại, cần những bước đi cụ thể:

a. Trở về với Chúa Giêsu, mẫu gương tuyệt đối vâng phục và hiệp thông.
Chúa Giêsu "đã vâng phục cho đến chết, và chết trên thập giá" (Pl 2, 8). Trong vâng phục, Chúa giữ trọn bình an, ngay cả khi đi vào cái chết. Chỉ nhờ vâng phục trong bình an, Chúa mới hiệp thông trọn vẹn với Chúa Cha và mang lại bình an cho nhân loại.
Mỗi giám mục, linh mục, tu sĩ, nếu thật lòng muốn xây dựng hiệp thông, phải học lại bài học vâng phục của Thầy. Chỉ khi bước vào cùng một con đường vâng phục như Chúa Giêsu, chúng ta mới có thể trao ban bình an thật sự.

b. Khiêm tốn nhìn nhận ơn gọi là hồng ân.
"Không ai tự mình mà nhận lấy vinh dự ấy, nhưng phải được Thiên Chúa kêu gọi" (Dt 5, 4). Nếu ơn gọi là hồng ân, thì chẳng ai có quyền tự phụ, chẳng ai có quyền xem nó như quyền lực trang bị riêng cho bản thân để tùy tiện sử dụng, không một ai được phép biến ơn gọi thành cớ để tranh giành, đối kháng.
Nhận ra mình chẳng là gì ngoài ơn gọi, ta mới biết cúi xuống, mới đủ hiền hòa để hiệp thông, mới đủ nhẹ nhàng để gieo bình an. Khiêm tốn nhận mình chỉ là khí cụ, ta sẽ dễ mở lòng để tha thứ và đón nhận nhau.

c. Sống nghèo khó để dễ phó thác.
Chúa Giêsu sai các môn đệ: "Đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép... Vào bất cứ nhà nào, trước tiên hãy nói: ‘Bình an cho nhà này!’" (Lc 10, 4-5). Nghèo khó giúp ta dễ cảm thông, dễ chia sẻ, dễ buông bỏ. Người môn đệ của Chúa chỉ nên chọn Chúa là gia nghiệp. Khi tay ta không còn cầm nắm gì, dù là ý riêng, là đòi hỏi vị trí, đòi thỏa mãn nào đó cho riêng mình, lòng ta mới rộng chỗ cho hiệp thông; và khi lòng ta không còn dính bén bất cứ điều gì, ta mới trở thành khí cụ của bình an.
Một trái tim nghèo khó là trái tim rộng mở cho hiệp thông và bình an.

d. Chọn danh Chúa thay vì danh riêng.
Thánh Phaolô nhắc: "Dù anh em ăn, uống hay làm bất cứ điều gì, hãy làm cho vinh quang Thiên Chúa" (1Cr 10, 31). Chỉ khi anh em chúng ta đặt vinh quang Chúa trên hết, hiệp thông mới trở thành hiện thực. Bởi ở đó không còn chỗ cho tự ái, ích kỷ, hay mưu cầu riêng.
Ai còn mưu lợi cho riêng mình thì không thể hiệp thông. Ai còn bon chen quyền lực thì không thể bình an. Chỉ khi ta coi mình là anh em giữa mọi anh em, sẵn sàng vui với niềm vui của người khác và đau với nỗi đau của người khác, lúc đó hiệp thông mới tỏa sáng, bình an mới chan hòa.

5. KHAO KHÁT NGÀY ĐƯỢC NẮM TAY NHAU.

Các mục tử không thể để Hội Thánh Việt Nam còn phải thổn thức, còn phải đoạn trường vì sự chia rẽ của chính mình. Mỗi ngày chưa nối lại được hiệp thông, là mỗi ngày bình an của Hội Thánh bị rút kiệt. Chúng ta nợ Hội Thánh một điều: đó là trao tặng cho Hội Thánh gương mặt hiệp nhất, để đoàn chiên tìm thấy niềm tin và nguồn sống.

Có lẽ từng thành phần dân Chúa giữa lòng Hội Thánh Việt Nam, không ai không mơ đến một ngày, mọi tín hữu, dù đứng trong hàng ngũ giám mục, linh mục, tu sĩ hay giáo dân có thể thật sự nắm tay nhau, cùng nhìn vào mắt nhau mà không còn ngại ngần.

Chúng ta vững tin ngày đó sẽ đến, nếu mỗi chúng ta - dù ở vị trí nào, kẻ lãnh đạo hay người thuộc quyền - thật lòng khát khao hiệp thông và bình an.

Chắc chắn, từng người giáo dân, không ai không khao khát, một Hội Thánh có thể nhìn lại nhau không bằng ánh mắt nghi ngại, nhưng bằng ánh mắt của tình huynh đệ. Không ai không khao khát đến cháy lòng, cuối cùng sẽ có một ngày mọi thành phần lại có thể ngồi xuống bên nhau, không để tranh cãi hay hận thù chen vào, nhưng để cùng nhau lắng nghe tiếng Chúa, lắng nghe nhịp đập con tim của Hội Thánh.
Nếu ta can đảm bước qua cái tôi, nếu dám đập vỡ kiêu ngạo, nếu biết lấy nước mắt ăn năn rửa sạch những rác rưởi hận thù, thì hiệp thông sẽ lại tỏa sáng, và bình an sẽ như dòng sông tràn ngập khắp mọi nẻo đường.

Chúng ta mơ đến một ngày, mọi cộng đoàn tín hữu không còn phải chứng kiến cảnh mục tử "nồi da xáo thịt", nhưng được sống trong bầu khí chan chứa hiệp thông và bình an. Và mọi người nhìn vào các mục tử, đều có thể thốt lên: "Kìa, xem họ yêu thương nhau dường nào!" (Cv 4, 32; x.Tv 133, 1).

Chúng ta cùng mơ sẽ có ngày, dung nhan Hội Thánh ở Việt Nam rạng ngời, để bất cứ ai nhìn vào cũng nhận ra, đây là Hội Thánh của Chúa Kitô, Đấng đã cầu nguyện "xin cho tất cả nên một".

Hãy nhìn về Chúa Kitô - Đấng duy nhất là trung tâm của Hội Thánh. Đừng vì bất cứ lý do gì mà đánh mất Ngài. Đừng vì bất cứ tham vọng nào mà bẻ gãy hiệp thông. Đừng vì bất cứ tự ái nào mà dập tắt bình an.

Vì trên hết, phải là hiệp thông và bình an.
Chỉ hiệp thông và bình an mới làm cho Hội Thánh đẹp lên.
Chỉ hiệp thông và bình an mới gìn giữ đoàn chiên.
Chỉ hiệp thông và bình an mới xứng đáng với Danh Chúa mà chúng ta rao giảng và phụng sự.

6. LỜI KẾT VÀ XIN HIỆP THÔNG CẦU NGUYỆN.

Nối lại nhịp cầu không phải là công việc dễ dàng. Nó đòi hỏi chúng ta phải trả giá, phải hy sinh, thậm chí phải chấp nhận mất mát cái tôi của mình. Nhưng nối lại nhịp cầu là con đường duy nhất để bình an có thể tràn đầy.

Không nối lại nhịp cầu, Hội Thánh sẽ tiếp tục rỉ máu. Nối lại nhịp cầu, Hội Thánh sẽ lại toả sáng dung nhan của Chúa Kitô.

Chính Chúa Kitô đã hứa: "Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy" (Ga 14, 27). Bình an ấy đang chờ đợi chúng ta, chỉ cần chúng ta dám nối lại nhịp cầu.

Lạy Chúa Giêsu, Đấng đã cầu nguyện cho các môn đệ được nên một, xin thương xót nhìn đến Hội Thánh Việt Nam chúng con. Xin rửa sạch những hờn giận và chia rẽ trong chúng con bằng máu thánh hiến của Chúa.
Xin đốt nóng lại trong tim chúng con ngọn lửa tình huynh đệ. Xin nối kết mọi mục tử trong tình hiệp thông đích thực, để chúng con thật sự trở thành khí cụ gieo bình an cho đoàn chiên.
Lạy Chúa, xin cho hiệp thông và bình an không chỉ là những lời kêu gọi, nhưng là chính hơi thở và nhịp sống thường ngày của chúng con. Để trong mọi nẻo đường, ai nhìn vào Hội Thánh cũng nhận ra dung nhan rạng ngời của Chúa, Đấng là Bình An vĩnh cửu
. Amen.