Tạ Ơn Khoai Lang
Nguyễn Trung Tây
Tháng Mười Một
Những ngày cuối tháng 11 vùng ngoại biên Papua New Guinea ông giáo khoai lang bỗng dưng trở nên căng thẳng!
Trường lớp đã tan. Hơn một trăm ông thầy Papua New Guinea đã lục tục kéo nhau về thôn làng nghỉ lễ gần ba tuần rồi. Nhưng văn phòng ông giáo một thời bán mắm vẫn mở cửa từ sáng sớm đến đêm khuya, bởi phải chấm điểm thi, cộng điểm các lớp, lên bảng điểm để gửi về các đấng bậc của mười một địa phận trên toàn quốc.
Bởi thế, trong khi thiên hạ tà tà rong chơi khắp nơi, ăn khoai lang heo nướng mumu pig, uống bia SP địa phương, bụng tròn vo; thì ông giáo vẫn khoai luộc, vẫn khù khụ cúm cảm, vẫn cặm cụi bút đỏ chấm chấm gạch gạch bài luận, vẫn ngồi cộng điểm trong văn phòng.
Chưa hết, trời PNG cuối năm mưa bão liên miên. Mưa tẩy xóa con đường chạy bộ chiều chiều, mưa cản bước chân đi bộ đêm đêm. Thế là tan hàng, nát bét! Tâm cũng như thân đều cùng thẳng băng dây đàn. Mặt mũi ông giáo cứ thế chương to con bò chết sình, nằm buồn thiu bên vệ đường.
Ông giáo chép miệng. Đời ở đâu cũng vậy, lúc nào cũng căng như dây cung. Ông mơ được thả mình thư giãn trên bãi biển để rồi chợt giật mình nhận ra khi nhìn tờ lịch: “Oh, no! Mùa Tạ Ơn tháng Mười Một đã tới.”
Và Lễ Tạ Ơn Tới
Cuối tháng 11, văn hóa Hoa Kỳ có lễ Tạ Ơn. Chiều tối ngày Lễ Tạ Ơn, di dân sinh ra tại Mỹ, di dân mới tới Mỹ, hợp pháp cũng như không hợp pháp, tóc đen tóc vàng, ai nấy quây quần bên con gà Tây chiên vàng, uống rượu đỏ, tạ ơn Ông Trời đã đưa di dân tới quốc gia di dân.
Lễ Tạ Ơn về, ông giáo nhớ tới người thân và bạn bè hoặc đang vật lộn với thuốc thang, hoặc đã lặng lẽ rủ nhau đi về cõi thiên.
Bà chị tuổi 81, cách đây hơn một tháng bỗng nhiên phải cấp cứu. Ông giáo hốt hoảng bỏ trường PNG chạy về Việt Nam, sợ phải đối diện giây phút cuối. Giờ này chị đã về nhà, nhưng chỉ buồn thiu nằm dài trên giường. Sau những cố gắng động viên từ người thân, gần đây chị đã chịu đứng lên, tập đi những bước chập chững của tuổi 81.
Cô bếp Chủng viện, tuổi mới ngoài 30, cách đây gần ba tuần lên bàn sinh, rồi đi luôn. Tin dữ tới tai Chủng Viện trước ngày Lễ Tốt Nghiệp 2025. Gần ba năm sinh hoạt sứ vụ PNG, ông giáo gặp cô bếp năm ngày một tuần trong nhà ăn. Giờ này bếp vắng bóng cô bếp luôn nụ cười nở trên khuôn mặt và thức ăn bốc khói trên bàn ăn sạch bóng.
Ông giáo có một người Veronica tốt lành ở Quận Cam. Biết ông giáo viết sách, em mua ủng hộ, quảng cáo trên trang FaceBook, rồi còn chạy ra Tự Lực Brookhurst mua thêm. Thời Covid 19, ông giáo tỵ nạn ở Mỹ. Biết ông khoái ăn bánh chưng, Tết đến, em ra bưu điện gửi bánh lên Chủng viện để ông giáo đỡ thèm.
Mới đây thôi, em hí hửng liên lạc:
— Cha ơi, con mới gom được cho các Thầy Papua New Guinea 20 cái laptop. Giờ gửi sang đó sao đây?
Ông giáo đang cúm nặng, rên hừ hự, nhưng nghe tới laptop cho các Thầy thì tỉnh liền, gọi ngay. Khép lại câu chuyện laptop, em nói vài bữa nữa bay sang Rome, nhờ cha cầu nguyện. Rồi em đi luôn! Em nghỉ yên trong Ngài ở tuổi thanh xuân! Tôi biết tôi vẫn dâng lời cầu nguyện trong thánh lễ, trong lời kinh cho linh hồn của em. Tôi nghĩ tới lời hứa, "con sẽ sang bên đất khoai lang thăm ông giáo khoai lang." Nghĩ tới em, tôi nhớ lời Kinh Thánh, “Linh hồn người công chính nghỉ yên trong bàn tay của Thiên Chúa” (Khôn Ngoan 3:1).
Một bạn học Nguyễn Thượng Hiền mới viết thư:
— Trong băng Nguyễn Thượng Hiền 79 giờ chỉ còn thấy cha. Còn lại quân ta, không ung thư, stroke, thì cũng ba cao một thấp tấn công tới tấp. Không còn tên nào nguyên vẹn hình hài thanh xuân 18.
Ông giáo thầm nghĩ, ở đất khoai lang, ăn khoai mẻ một cái răng cũng chẳng có nha sĩ để gõ cửa; thuốc cảm cúm hiếm như lá trên cành mùa đông. Mà giờ này còn dính ba cao một thấp thì chết chắc!
Ông giáo biết ơn Trời vẫn tuôn đổ xuống hai bàn tay trống rỗng khô khốc. Ơn Trời vẫn huyền diệu chiếu sáng một khoảng trời sứ vụ ngoại biên. Ơn Mẹ đất tạo ra một vùng đất nắng xích đạo quanh năm lạnh, khoai lang dưa hấu cao nguyên núi lửa cứ thế luân phiên hoa quả bốn mùa. Cỏ dại vươn cao dịu mát hồn trần giây phút mệt bởi đời sứ vụ.
Ơn Trời tám lượng, ơn người hai phân. Ông giáo biết có những người đã bỏ đi, nhưng họ vẫn ở lại mãi mãi trong tâm thức ông.
Ông biết, tháng 11 vẫn căng thẳng dây đàn, nhưng đất lành vẫn thơm mùi đất hiền, cỏ đất vẫn xanh màu lúa mạ non.
Lễ Tạ Ơn tới, nhắc ông giáo thêm trân trọng những củ khoai lang mọc ngoài vườn Papua New Guinea, phước lộc mà Trời-Mẹ Đất và người vẫn âm thầm gửi đến vùng trời ngoại biên.
Nguyễn Trung Tây
Mùa Tạ Ơn 2025 - Papua New Guinea
Nguyễn Trung Tây
Tháng Mười Một
Những ngày cuối tháng 11 vùng ngoại biên Papua New Guinea ông giáo khoai lang bỗng dưng trở nên căng thẳng!
Trường lớp đã tan. Hơn một trăm ông thầy Papua New Guinea đã lục tục kéo nhau về thôn làng nghỉ lễ gần ba tuần rồi. Nhưng văn phòng ông giáo một thời bán mắm vẫn mở cửa từ sáng sớm đến đêm khuya, bởi phải chấm điểm thi, cộng điểm các lớp, lên bảng điểm để gửi về các đấng bậc của mười một địa phận trên toàn quốc.
Bởi thế, trong khi thiên hạ tà tà rong chơi khắp nơi, ăn khoai lang heo nướng mumu pig, uống bia SP địa phương, bụng tròn vo; thì ông giáo vẫn khoai luộc, vẫn khù khụ cúm cảm, vẫn cặm cụi bút đỏ chấm chấm gạch gạch bài luận, vẫn ngồi cộng điểm trong văn phòng.
Chưa hết, trời PNG cuối năm mưa bão liên miên. Mưa tẩy xóa con đường chạy bộ chiều chiều, mưa cản bước chân đi bộ đêm đêm. Thế là tan hàng, nát bét! Tâm cũng như thân đều cùng thẳng băng dây đàn. Mặt mũi ông giáo cứ thế chương to con bò chết sình, nằm buồn thiu bên vệ đường.
Ông giáo chép miệng. Đời ở đâu cũng vậy, lúc nào cũng căng như dây cung. Ông mơ được thả mình thư giãn trên bãi biển để rồi chợt giật mình nhận ra khi nhìn tờ lịch: “Oh, no! Mùa Tạ Ơn tháng Mười Một đã tới.”
Và Lễ Tạ Ơn Tới
Cuối tháng 11, văn hóa Hoa Kỳ có lễ Tạ Ơn. Chiều tối ngày Lễ Tạ Ơn, di dân sinh ra tại Mỹ, di dân mới tới Mỹ, hợp pháp cũng như không hợp pháp, tóc đen tóc vàng, ai nấy quây quần bên con gà Tây chiên vàng, uống rượu đỏ, tạ ơn Ông Trời đã đưa di dân tới quốc gia di dân.
Lễ Tạ Ơn về, ông giáo nhớ tới người thân và bạn bè hoặc đang vật lộn với thuốc thang, hoặc đã lặng lẽ rủ nhau đi về cõi thiên.
Bà chị tuổi 81, cách đây hơn một tháng bỗng nhiên phải cấp cứu. Ông giáo hốt hoảng bỏ trường PNG chạy về Việt Nam, sợ phải đối diện giây phút cuối. Giờ này chị đã về nhà, nhưng chỉ buồn thiu nằm dài trên giường. Sau những cố gắng động viên từ người thân, gần đây chị đã chịu đứng lên, tập đi những bước chập chững của tuổi 81.
Cô bếp Chủng viện, tuổi mới ngoài 30, cách đây gần ba tuần lên bàn sinh, rồi đi luôn. Tin dữ tới tai Chủng Viện trước ngày Lễ Tốt Nghiệp 2025. Gần ba năm sinh hoạt sứ vụ PNG, ông giáo gặp cô bếp năm ngày một tuần trong nhà ăn. Giờ này bếp vắng bóng cô bếp luôn nụ cười nở trên khuôn mặt và thức ăn bốc khói trên bàn ăn sạch bóng.
Ông giáo có một người Veronica tốt lành ở Quận Cam. Biết ông giáo viết sách, em mua ủng hộ, quảng cáo trên trang FaceBook, rồi còn chạy ra Tự Lực Brookhurst mua thêm. Thời Covid 19, ông giáo tỵ nạn ở Mỹ. Biết ông khoái ăn bánh chưng, Tết đến, em ra bưu điện gửi bánh lên Chủng viện để ông giáo đỡ thèm.
Mới đây thôi, em hí hửng liên lạc:
— Cha ơi, con mới gom được cho các Thầy Papua New Guinea 20 cái laptop. Giờ gửi sang đó sao đây?
Ông giáo đang cúm nặng, rên hừ hự, nhưng nghe tới laptop cho các Thầy thì tỉnh liền, gọi ngay. Khép lại câu chuyện laptop, em nói vài bữa nữa bay sang Rome, nhờ cha cầu nguyện. Rồi em đi luôn! Em nghỉ yên trong Ngài ở tuổi thanh xuân! Tôi biết tôi vẫn dâng lời cầu nguyện trong thánh lễ, trong lời kinh cho linh hồn của em. Tôi nghĩ tới lời hứa, "con sẽ sang bên đất khoai lang thăm ông giáo khoai lang." Nghĩ tới em, tôi nhớ lời Kinh Thánh, “Linh hồn người công chính nghỉ yên trong bàn tay của Thiên Chúa” (Khôn Ngoan 3:1).
Một bạn học Nguyễn Thượng Hiền mới viết thư:
— Trong băng Nguyễn Thượng Hiền 79 giờ chỉ còn thấy cha. Còn lại quân ta, không ung thư, stroke, thì cũng ba cao một thấp tấn công tới tấp. Không còn tên nào nguyên vẹn hình hài thanh xuân 18.
Ông giáo thầm nghĩ, ở đất khoai lang, ăn khoai mẻ một cái răng cũng chẳng có nha sĩ để gõ cửa; thuốc cảm cúm hiếm như lá trên cành mùa đông. Mà giờ này còn dính ba cao một thấp thì chết chắc!
Ông giáo biết ơn Trời vẫn tuôn đổ xuống hai bàn tay trống rỗng khô khốc. Ơn Trời vẫn huyền diệu chiếu sáng một khoảng trời sứ vụ ngoại biên. Ơn Mẹ đất tạo ra một vùng đất nắng xích đạo quanh năm lạnh, khoai lang dưa hấu cao nguyên núi lửa cứ thế luân phiên hoa quả bốn mùa. Cỏ dại vươn cao dịu mát hồn trần giây phút mệt bởi đời sứ vụ.
Ơn Trời tám lượng, ơn người hai phân. Ông giáo biết có những người đã bỏ đi, nhưng họ vẫn ở lại mãi mãi trong tâm thức ông.
Ông biết, tháng 11 vẫn căng thẳng dây đàn, nhưng đất lành vẫn thơm mùi đất hiền, cỏ đất vẫn xanh màu lúa mạ non.
Lễ Tạ Ơn tới, nhắc ông giáo thêm trân trọng những củ khoai lang mọc ngoài vườn Papua New Guinea, phước lộc mà Trời-Mẹ Đất và người vẫn âm thầm gửi đến vùng trời ngoại biên.
Nguyễn Trung Tây
Mùa Tạ Ơn 2025 - Papua New Guinea