VỰC THẲM VÔ CẢM
Phải chăng vực thẳm sâu nhất không nằm ở núi cao hay biển sâu, nhưng ở ngay giữa lòng người? Nhân loại khát khao nối vòng tay lớn, xây dựng tình người, bắc những nhịp cầu nhân ái. Tuy nhiên, thực tế vẫn còn đầy rẫy những chênh lệch, những vực thẳm trong cuộc đời. Vực thẳm nào đáng sợ nhất?
1. Giàu - nghèo. Phúc Âm kể chuyện vực thẳm giàu – nghèo tạo nên cảnh tượng đối ngược: người gấm hoa lụa là – kẻ mụn nhọt lở loét, người phè phỡn thỏa thuê – kẻ phờ phạc thèm thuồng; người ăn chẳng hết - kẻ lần không ra. Đáng rùng mình là người nghèo Ladarô “nằm ngay trước cổng ông nhà giàu”, thế mà tại sao người giàu lại không thấy, không giúp? Có phải khoảng cách không gian thì gần, mà khoảng cách con tim lại quá xa nên vô cảm không thấy được như lời ca dao: “Yêu nhau xa mấy cũng gần. Ghét nhau cách một bàn chân cũng lìa.”
2. Sướng - khổ. Người giàu người nghèo đều chết cả, đời đảo lộn, người nghèo được đem lên trên, còn người giàu thì bị đem chôn. Người nghèo được hưởng phúc vì Chúa thương, còn người giàu lại chịu khốn khổ. Ôi, sao lại vậy? Ông nhà giàu có tội tình gì đâu? Ông không làm hại nhưng đã không làm phúc. Giá ông sống thân tình thì đã lên thiên đình, nhưng ông sống vô tình nên phải chịu cực hình. Vì không yêu thương nên đời ông tang thương. Tội không yêu thương.
Như thế, những vực thẳm giàu – nghèo, sướng – khổ đều khởi nguồn từ vực thẳm lòng người vô cảm. Khoảng cách giữa người với nhau không phụ thuộc vào khoảng cách không gian, mà phụ thuộc vào khoảng cách trái tim yêu ghét: Yêu thì gần, ghét hóa xa. Thiên Chúa là Tình Yêu. Yêu thương làm ta gần Chúa, không yêu khiến ta xa Chúa đời đời. Amen.
Phải chăng vực thẳm sâu nhất không nằm ở núi cao hay biển sâu, nhưng ở ngay giữa lòng người? Nhân loại khát khao nối vòng tay lớn, xây dựng tình người, bắc những nhịp cầu nhân ái. Tuy nhiên, thực tế vẫn còn đầy rẫy những chênh lệch, những vực thẳm trong cuộc đời. Vực thẳm nào đáng sợ nhất?
1. Giàu - nghèo. Phúc Âm kể chuyện vực thẳm giàu – nghèo tạo nên cảnh tượng đối ngược: người gấm hoa lụa là – kẻ mụn nhọt lở loét, người phè phỡn thỏa thuê – kẻ phờ phạc thèm thuồng; người ăn chẳng hết - kẻ lần không ra. Đáng rùng mình là người nghèo Ladarô “nằm ngay trước cổng ông nhà giàu”, thế mà tại sao người giàu lại không thấy, không giúp? Có phải khoảng cách không gian thì gần, mà khoảng cách con tim lại quá xa nên vô cảm không thấy được như lời ca dao: “Yêu nhau xa mấy cũng gần. Ghét nhau cách một bàn chân cũng lìa.”
2. Sướng - khổ. Người giàu người nghèo đều chết cả, đời đảo lộn, người nghèo được đem lên trên, còn người giàu thì bị đem chôn. Người nghèo được hưởng phúc vì Chúa thương, còn người giàu lại chịu khốn khổ. Ôi, sao lại vậy? Ông nhà giàu có tội tình gì đâu? Ông không làm hại nhưng đã không làm phúc. Giá ông sống thân tình thì đã lên thiên đình, nhưng ông sống vô tình nên phải chịu cực hình. Vì không yêu thương nên đời ông tang thương. Tội không yêu thương.
Như thế, những vực thẳm giàu – nghèo, sướng – khổ đều khởi nguồn từ vực thẳm lòng người vô cảm. Khoảng cách giữa người với nhau không phụ thuộc vào khoảng cách không gian, mà phụ thuộc vào khoảng cách trái tim yêu ghét: Yêu thì gần, ghét hóa xa. Thiên Chúa là Tình Yêu. Yêu thương làm ta gần Chúa, không yêu khiến ta xa Chúa đời đời. Amen.