
Nathaniel Binversie, trên Catholic Herald, ngày 24 tháng 9 năm 2025, đặt câu hỏi: Khi bước dọc hành lang tòa nhà văn phòng của bạn, bạn nghĩ có bao nhiêu người đàn ông có đời sống cầu nguyện tích cực? Để bài viết này không trở nên sáo rỗng, tôi sẽ nhanh chóng bỏ qua bất cứ sự so sánh nào với lượng thời gian đàn ông trong văn phòng dành cho việc xem thể thao, sửa xe, hoặc hiện đại hơn, và tôi dám nói là quá đáng, chơi trò chơi điện tử.
Thay vào đó, tôi sẽ yêu cầu bạn xem xét cùng một nhiệm vụ, nhưng lần này là những người đàn ông ngồi trên ghế dài trong giáo xứ của bạn.
Chắc chắn, việc yêu cầu một định nghĩa về các thuật ngữ ở đây là đúng. Đời sống cầu nguyện tích cực là gì? Cầu nguyện trước bữa ăn trong những dịp đặc biệt có phải là một đời sống cầu nguyện tích cực không? Còn việc cầu nguyện trước mỗi bữa ăn và trước khi đi ngủ với con cái thì sao? Tham dự Thánh lễ vào Chúa nhật và các ngày lễ buộc có phải là một đời sống cầu nguyện tích cực không?
Đàn ông có thể nhanh chóng đồng ý với một điểm để đi vào trọng tâm của vấn đề, và vì vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề ngay bây giờ. Một đời sống cầu nguyện tích cực có thể được mô tả là một đời sống vượt ra ngoài những điều tối thiểu. Một đời sống diễn ra hàng ngày và bao gồm nhiều hơn những lời cầu nguyện thuộc lòng. Cụ thể hơn, một đời sống bao gồm thời gian mỗi ngày để đối thoại có chủ đích và không bị gián đoạn với Chúa.
Với quá nhiều mực điện tử đã tiêu tốn, hãy tự đánh giá lại: bạn nghĩ mình có thể đếm được bao nhiêu người đàn ông nói rằng họ có một đời sống cầu nguyện tích cực trong giáo xứ của bạn?
Tại sao lại ít như vậy? Đàn ông không có đủ thời gian sao? Họ có nhiều thời gian như phụ nữ vậy. Đàn ông không biết cách cầu nguyện sao? Google có rất nhiều số liệu thống kê cho thấy đàn ông, đặc biệt rất biết cách tìm kiếm các video "Cách làm" trên YouTube. Họ không muốn hạnh phúc sao? Được rồi, đó là câu hỏi mở đầu. Tôi xin rút lại.
Khi chúng ta tránh xa cái hố khổng lồ của sự phán xét trước mắt, chúng ta không được phép bỏ qua câu hỏi này hoàn toàn. Thay vào đó, tôi khuyên bạn hãy tự đánh giá, hoặc nếu bạn cảm thấy mình là một tấm gương về đời sống đạo đức, hãy đánh giá cuộc sống của những người đàn ông mà bạn biết và yêu quý nhất trong giáo xứ của mình một cách xây dựng. Tại sao những người đàn ông này, những người tự nhận mình là Ki-tô hữu mà không chút do dự, lại không có một đời sống tâm linh năng động?
Có rất nhiều câu trả lời khả hữu. Tuy nhiên, hãy cùng xem xét một lý do khiến nam giới không tham gia vào đời sống tâm linh.
Chủ nghĩa tiêu dùng.
Bạn cần bao nhiêu áo sơ mi? Thêm một cái nữa. Máy hút bụi ngừng hoạt động. Vứt nó đi. Bạn đã nghe nói về chiếc bình nước giữ nhiệt mới rất tuyệt vời cho việc đi bộ đường dài chưa? Tôi đã đặt mua một chiếc hôm qua. Gõ. Gõ.Gõ. Và giờ thì nó đã có rồi.
Tất cả chúng ta đều đồng tình rằng chủ nghĩa tiêu dùng đã khiến việc tôn thờ của cải vật chất trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết đối với đại đa số người ta. Nhưng nếu xét trong phạm vi hẹp hơn, hãy cùng xem xét những người đàn ông Ki-tô hữu năng động.
Khi tôi đi khắp đất nước và khắp thế giới, trò chuyện với đủ loại đàn ông, tôi không còn ngạc nhiên trước những kiểu phản hồi mà tôi nhận được khi hỏi đàn ông về đời sống tâm linh của họ. Những người trẻ tuổi và các ông bố trẻ sẽ kể cho tôi nghe về các podcast mà họ đã nghe và những nhân vật mà họ đã theo dõi trên mạng xã hội. Những người đàn ông lớn tuổi hơn một chút sẽ đọc thuộc lòng một danh mục sách đồ sộ mà họ đã mua trong 12 tháng qua, và những người trẻ sẽ kể cho tôi nghe cách họ đến được hội nghị tuyệt vời năm nay — phòng trường hợp chiếc áo phông họ chọn hôm đó chưa đủ thuyết phục.
Điều đáng buồn trong những câu trả lời này không phải là câu hỏi của tôi quá dễ gây hiểu lầm đến mức không thể khơi gợi một câu trả lời sâu sắc, mà là những câu trả lời tôi nhận được luôn sâu sắc như đời sống tâm linh của hầu hết những người đàn ông Ki-tô hữu dấn thân ngày nay.
Tại sao đàn ông lại sẵn sàng tự hào nói rằng họ là Ki-tô hữu, như thể họ đã đạt được huy chương tử đạo, nhưng lại sợ đối diện với những thách thức tầm thường của việc tiến bộ trong sự thánh thiện? Phải chăng họ chỉ sẵn sàng tiếp nhận Ki-tô giáo ở mức độ nó phản ảnh nền văn hóa hiện đại?
Hãy suy ngẫm về ví dụ tương tự này trong đầu bạn một lúc.
Đi bộ đường dài hàng dặm, ngủ trong lều trên nền đất cứng lạnh lẽo, và ăn đồ khô từ ba lô ba ngày liên tục để chinh phục đỉnh núi 14,000 feet hẻo lánh ở San Juans có ý nghĩa gì khi bạn chỉ cần lái xe lên đỉnh Pikes Peak trên con đường trải nhựa, leo lên độ cao hơn nữa, chụp ảnh tự sướng và cho mọi người trên mạng xã hội biết bạn hoang dã đến mức nào?
Lý do gì khiến đàn ông mạo hiểm vào vùng hoang dã? Để chinh phục đỉnh núi? Để thử thách bản thân? Để thoát khỏi sự ồn ào của thế giới? Để thay thế thế giới ảo bằng vẻ đẹp nguyên sơ? Dù lý do của chúng ta là gì, chúng ta có thể chắc chắn rằng những người mà chúng ta biết là chuyên gia thực thụ trong thế giới hoạt động ngoài trời và khám phá không phải chỉ để đăng lên Instagram. Nếu họ làm vậy, chúng ta đã có một bức ảnh chụp Ngài Edmund Hillary trên đỉnh Everest — nhưng chúng ta không có.
Trải nghiệm trên đỉnh núi không phải là một món hàng để tiêu thụ. Tuy nhiên, chúng ta đã cố gắng hết sức để biến nó thành một thứ gì đó bằng đường bộ, đường sắt và cáp treo lên đỉnh của vô số ngọn núi trên khắp thế giới. Người ta có thể lên đến đỉnh núi mà hầu như không tốn công sức. Thậm chí, người ta có thể trả tiền cho một chuyến đi bộ đường dài có hướng dẫn viên lên đỉnh núi trong một ngày. Đỉnh núi lộng gió. Nhưng không thể mua được tác động sâu sắc, bổ ích mà chỉ dành riêng cho những ai cam chịu nỗi đau, sức chịu đựng, nghịch cảnh và sự kiên trì đến từ những hoạt động do con người thực hiện trên dãy Anpơ.
Một nhà leo núi giàu kinh nghiệm hoàn toàn đi ngược lại văn hóa. Anh ấy tràn ngập niềm vui khi nghĩ đến chuyến thám hiểm tiếp theo, mặc dù anh ấy biết rằng nó sẽ đi kèm với bao nhiêu công sức, sự hy sinh và đau khổ. Không ảnh, không áo phông, không con đường dễ dàng nào lên đến đỉnh núi có thể mang lại cho anh ấy dù chỉ một cám dỗ nhỏ nhất. Anh ấy đã nếm trải thành quả của những công việc chân chính, và anh ấy khao khát được nếm trải chúng một lần nữa.
Ngày nay, những người đàn ông Ki-tô hữu trên khắp thế giới đang chứng tỏ mình dễ dàng bị xoa dịu bởi những phương pháp thay thế rẻ tiền cho một đời sống cầu nguyện tích cực chân chính. Tại sao tôi phải quỳ gối trong nhà nguyện trước khi đi làm trong khi tôi có thể nghe một chương trình podcast Ki-tô giáo trên đường đi làm? Tại sao phải dành thời gian suy gẫm về một phần nhỏ Lời Chúa sống động khi tôi có thể đọc ngấu nghiến hàng trăm trang bình luận hấp dẫn? Tại sao tôi lại phải chấp nhận những khó chịu của cuộc sống khổ hạnh hàng ngày khi tôi đã đặt phòng cho hội nghị năm sau rồi?
Tiêu thụ, tiêu thụ, tiêu thụ. Liệu tư duy tiêu dùng hiện đại có thực sự làm mù quáng cả một cộng đồng nam Ki-tô giáo dấn thân? Liệu chúng ta có dễ dàng bị lừa dối về con đường thánh thiện đích thực trông như thế nào không?
Dù câu trả lời cho những người đàn ông là gì, thì gia đình cũng sẽ tuân theo.