NÂNG CON LÊN
“Mở đường là Đức Kitô, rồi đến những kẻ thuộc về Người!”.
Khi linh cữu Lincoln được đưa từ Washington về Illinois, nó đi qua đại lộ Albany. Bên kia vỉa hè, một phụ nữ da đen nâng đứa con trai của cô lên cao nhất có thể qua đầu đám đông; cô hét lên, “Con yêu, mẹ nâng con lên. Nhìn kìa, ông ấy đã chết cho con!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Mừng kính Đức Maria Hồn Xác Lên Trời, Mẹ Giáo Hội muốn nâng bạn và tôi lên cao nhất có thể để nói với mỗi chúng ta rằng, “Con yêu, nhìn kìa! Giêsu không chỉ đã chết cho con nhưng còn ‘nâng con lên’ như đã nâng Maria, Mẹ Ngài, cũng là mẹ của con!”.
Phaolô xác tín, “Mở đường là Đức Kitô, rồi đến những kẻ thuộc về Người!” - bài đọc hai. Maria thuộc về Chúa Kitô; và tuy là Thánh Mẫu, Mẹ còn là môn đệ và là ‘Ái Nữ’ tuyệt vời của Con. Vì vậy, sau cuộc lữ hành dương thế, Mẹ được Thiên Chúa ôm trọn xác hồn đưa về trời. Là một trong những môn đệ đầu tiên dự phần chiến thắng phục sinh của Con, Maria được vinh thăng với Con là điều phải lẽ. Khải Huyền báo trước ngày vinh hiển của Mẹ, “Một người Phụ Nữ, mình khoác mặt trời, chân đạp mặt trăng, đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao!” - bài đọc một. Đavít cũng thấy trước, “Nữ hoàng bên hữu Thánh Vương, điểm trang lộng lẫy toàn vàng Ôphia!” - Thánh Vịnh đáp ca. “Nơi Nữ Hoàng Thiên Quốc, tạo thành tìm thấy đoá hoa rực rỡ nhất của mình!” - Fulton Sheen.
Với Magnificat, Mẹ hát mừng Thiên Chúa; qua đó, Mẹ không chỉ dâng vinh quang lớn nhất lên Ngài mà còn cho biết Mẹ là người mà “hết mọi đời” sẽ khen là “diễm phúc”; vì “Đấng Toàn Năng” đã làm trên Mẹ những điều kỳ vĩ. Có lẽ chúng ta đã quá quen với Magnificat, nên không còn để ý đến ý nghĩa của nó. “Ngợi khen” nghĩa đen là “phóng to”, “làm cho lớn”. Maria đã “làm cho Thiên Chúa lớn” và Ngài phải lớn hơn! Còn chúng ta, chúng ta thường làm cho Ngài nhỏ lại; bởi lẽ, chúng ta dễ để mình ‘choáng ngợp’ bởi những khó khăn và cho phép mình bị ‘hấp dẫn’ bởi bao nỗi sợ! “Khi sợ hãi khiến Thiên Chúa trở nên nhỏ bé, ngợi khen sẽ làm Ngài lớn lên một lần nữa trong trái tim ta!” - Edward Sri.
Anh Chị em,
Như vậy, lễ Đức Maria Hồn Xác Lên Trời là khúc khải hoàn của Mẹ, nhưng cũng là lời triệu báo cho chúng ta. Mẹ đi trước, bước theo Chúa Kitô - Đấng mở đường - để trở nên dấu chỉ chắc chắn cho đoàn con còn lữ hành. Từ đích đến vinh quang, Mẹ ngoái nhìn, mời gọi và khích lệ chúng ta tiến bước; để rồi, trong niềm hy vọng chan chứa, ai nấy đều có thể thốt lên: “Chúa sẽ ‘nâng con lên’ như đã nâng Maria lên tận cung lòng Ngài!”.Chiêm ngắm vinh quang của Mẹ, chúng ta không nhìn vào một biến cố đã khép lại, nhưng nhìn thấy trước tương lai của mình - tương lai mà “Giáo Hội chiêm ngắm trước chính ngày về nhà của mình!” - Scott Hahn. Mẹ trở nên bảo chứng rằng, cuộc hành trình đức tin này với tất cả gian nan và hy sinh, sẽ dẫn đến một nơi chốn thật sự: vòng tay Cha, bên cạnh Chúa Con trong ánh sáng Chúa Thánh Thần.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, khi sức con kiệt, xin ‘nâng con lên’ bằng chính vòng tay từng ôm Mẹ của con vào cung lòng Ngài!”, Amen.
(Tgp. Huế)
“Mở đường là Đức Kitô, rồi đến những kẻ thuộc về Người!”.
Khi linh cữu Lincoln được đưa từ Washington về Illinois, nó đi qua đại lộ Albany. Bên kia vỉa hè, một phụ nữ da đen nâng đứa con trai của cô lên cao nhất có thể qua đầu đám đông; cô hét lên, “Con yêu, mẹ nâng con lên. Nhìn kìa, ông ấy đã chết cho con!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Mừng kính Đức Maria Hồn Xác Lên Trời, Mẹ Giáo Hội muốn nâng bạn và tôi lên cao nhất có thể để nói với mỗi chúng ta rằng, “Con yêu, nhìn kìa! Giêsu không chỉ đã chết cho con nhưng còn ‘nâng con lên’ như đã nâng Maria, Mẹ Ngài, cũng là mẹ của con!”.
Phaolô xác tín, “Mở đường là Đức Kitô, rồi đến những kẻ thuộc về Người!” - bài đọc hai. Maria thuộc về Chúa Kitô; và tuy là Thánh Mẫu, Mẹ còn là môn đệ và là ‘Ái Nữ’ tuyệt vời của Con. Vì vậy, sau cuộc lữ hành dương thế, Mẹ được Thiên Chúa ôm trọn xác hồn đưa về trời. Là một trong những môn đệ đầu tiên dự phần chiến thắng phục sinh của Con, Maria được vinh thăng với Con là điều phải lẽ. Khải Huyền báo trước ngày vinh hiển của Mẹ, “Một người Phụ Nữ, mình khoác mặt trời, chân đạp mặt trăng, đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao!” - bài đọc một. Đavít cũng thấy trước, “Nữ hoàng bên hữu Thánh Vương, điểm trang lộng lẫy toàn vàng Ôphia!” - Thánh Vịnh đáp ca. “Nơi Nữ Hoàng Thiên Quốc, tạo thành tìm thấy đoá hoa rực rỡ nhất của mình!” - Fulton Sheen.
Với Magnificat, Mẹ hát mừng Thiên Chúa; qua đó, Mẹ không chỉ dâng vinh quang lớn nhất lên Ngài mà còn cho biết Mẹ là người mà “hết mọi đời” sẽ khen là “diễm phúc”; vì “Đấng Toàn Năng” đã làm trên Mẹ những điều kỳ vĩ. Có lẽ chúng ta đã quá quen với Magnificat, nên không còn để ý đến ý nghĩa của nó. “Ngợi khen” nghĩa đen là “phóng to”, “làm cho lớn”. Maria đã “làm cho Thiên Chúa lớn” và Ngài phải lớn hơn! Còn chúng ta, chúng ta thường làm cho Ngài nhỏ lại; bởi lẽ, chúng ta dễ để mình ‘choáng ngợp’ bởi những khó khăn và cho phép mình bị ‘hấp dẫn’ bởi bao nỗi sợ! “Khi sợ hãi khiến Thiên Chúa trở nên nhỏ bé, ngợi khen sẽ làm Ngài lớn lên một lần nữa trong trái tim ta!” - Edward Sri.
Anh Chị em,
Như vậy, lễ Đức Maria Hồn Xác Lên Trời là khúc khải hoàn của Mẹ, nhưng cũng là lời triệu báo cho chúng ta. Mẹ đi trước, bước theo Chúa Kitô - Đấng mở đường - để trở nên dấu chỉ chắc chắn cho đoàn con còn lữ hành. Từ đích đến vinh quang, Mẹ ngoái nhìn, mời gọi và khích lệ chúng ta tiến bước; để rồi, trong niềm hy vọng chan chứa, ai nấy đều có thể thốt lên: “Chúa sẽ ‘nâng con lên’ như đã nâng Maria lên tận cung lòng Ngài!”.Chiêm ngắm vinh quang của Mẹ, chúng ta không nhìn vào một biến cố đã khép lại, nhưng nhìn thấy trước tương lai của mình - tương lai mà “Giáo Hội chiêm ngắm trước chính ngày về nhà của mình!” - Scott Hahn. Mẹ trở nên bảo chứng rằng, cuộc hành trình đức tin này với tất cả gian nan và hy sinh, sẽ dẫn đến một nơi chốn thật sự: vòng tay Cha, bên cạnh Chúa Con trong ánh sáng Chúa Thánh Thần.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, khi sức con kiệt, xin ‘nâng con lên’ bằng chính vòng tay từng ôm Mẹ của con vào cung lòng Ngài!”, Amen.
(Tgp. Huế)