1. Đức Giáo Hoàng Lêô XIV: Cái chết là 'niềm hy vọng cho tương lai'
Khi cử hành Thánh lễ tưởng niệm tất cả các tín hữu đã khuất tại Nghĩa trang Verano của Rôma, Đức Giáo Hoàng Lêô XIV đã mời gọi những người Công Giáo suy ngẫm về cái chết “không phải như một sự hồi tưởng về quá khứ mà trên hết là một niềm hy vọng cho tương lai”.
Đức Giáo Hoàng nói rằng cái nhìn Kitô giáo về cái chết không phải là sự tuyệt vọng hay hoài niệm, mà là sự trông đợi đầy tin tưởng bắt nguồn từ sự phục sinh của Chúa Kitô. “Đức tin Kitô giáo của chúng ta, được xây dựng trên mầu nhiệm Vượt Qua của Chúa Kitô, giúp chúng ta trải nghiệm ký ức không chỉ là một hồi tưởng về quá khứ, mà còn, và trên hết, là niềm hy vọng cho tương lai”.
Ngài khuyến khích các tín hữu đừng chìm sâu trong “nỗi buồn vì những người không còn ở bên chúng ta nữa” mà thay vào đó hãy hướng về phía trước “hướng tới mục tiêu của cuộc hành trình, hướng tới bến bờ an toàn mà Chúa đã hứa với chúng ta, hướng tới bữa tiệc bất tận đang chờ đón chúng ta”.
Đức Giáo Hoàng nói tiếp: “Niềm hy vọng cho tương lai này khơi dậy ký ức và lời cầu nguyện của chúng ta hôm nay. Đây không phải là ảo tưởng xoa dịu nỗi đau chia ly với những người thân yêu, cũng không phải là sự lạc quan đơn thuần của con người. Thay vào đó, đó là niềm hy vọng đặt nền tảng trên sự phục sinh của Chúa Giêsu, Đấng đã chiến thắng sự chết và mở ra cho chúng ta con đường dẫn đến sự sống viên mãn.”
Đức Giáo Hoàng Lêô nhấn mạnh rằng tình yêu chính là chìa khóa cho hành trình này. Ngài nói: “Chính vì tình yêu mà Thiên Chúa đã tạo dựng chúng ta, nhờ tình yêu của Chúa Con mà Người cứu chúng ta khỏi cái chết, và trong niềm vui của tình yêu ấy, Người mong muốn chúng ta sống mãi mãi với Người và với những người thân yêu của mình”.
Ngài khuyến khích các Kitô hữu hãy hướng đến sự sống vĩnh cửu bằng cách thực hành bác ái trong cuộc sống hằng ngày. “Bất cứ khi nào chúng ta sống trong tình yêu thương và thể hiện lòng bác ái với người khác, đặc biệt là những người yếu đuối và thiếu thốn nhất, thì chúng ta có thể tiến tới mục tiêu của mình, và ngay cả bây giờ, chúng ta cũng có thể hướng đến mục tiêu đó thông qua mối dây liên kết bền chặt với những người đã đi trước chúng ta.”
“Tình yêu chiến thắng cái chết,” ngài nói một cách giản dị. “Trong tình yêu, Thiên Chúa sẽ quy tụ chúng ta lại với những người thân yêu. Và, nếu chúng ta cùng nhau bước đi trong đức ái, chính cuộc sống của chúng ta sẽ trở thành một lời cầu nguyện dâng lên Thiên Chúa, kết nối chúng ta với những người đã khuất, kéo chúng ta lại gần họ hơn trong khi chờ đợi được gặp lại họ trong niềm vui của cuộc sống vĩnh cửu.”
Kết thúc bài giảng, Đức Thánh Cha mời gọi những người thân yêu đang đau buồn hãy hướng về Chúa Kitô Phục Sinh như nguồn an ủi và lời hứa chắc chắn của họ. “Ngay cả khi nỗi đau buồn về những người không còn ở bên chúng ta vẫn in sâu trong trái tim, chúng ta hãy phó thác bản thân cho niềm hy vọng không bao giờ làm chúng ta thất vọng”, ngài nói. “Chúng ta hãy hướng ánh mắt về Chúa Kitô Phục Sinh và nghĩ về những người thân yêu đã khuất của chúng ta như được bao bọc trong ánh sáng của Người.”
“Chúa đang chờ đợi chúng ta,” ngài nói thêm. “Và khi cuối cùng chúng ta gặp lại Ngài ở cuối cuộc hành trình trần thế, chúng ta sẽ hân hoan với Ngài và với những người thân yêu đã ra đi trước chúng ta. Nguyện xin lời hứa này nâng đỡ chúng ta, lau khô nước mắt, và hướng chúng ta lên cao, hướng về niềm hy vọng cho tương lai không bao giờ phai tàn.”
Source:National Catholic Register
2. Lịch sử Lễ Các Đẳng Linh Hồn 2 tháng 11
Ngay từ thời tiên khởi, Giáo Hội đã khuyến khích chúng ta cầu nguyện cho người chết như một nghĩa cử bác ái. Thánh Augustine viết, “Nếu chúng ta không lưu tâm gì đến người chết, thì chúng ta sẽ không có thói quen cầu nguyện cho họ.” Tuy nhiên, các nghi thức cầu cho người chết có tính cách dị đoan thời tiền-Kitô Giáo đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến nỗi mãi cho đến đầu thời Trung Cổ, nhờ các dòng ẩn tu có thói quen cầu nguyện cho các tu sĩ đã qua đời hàng năm thì một nghi thức phụng vụ cầu cho người chết mới được thiết lập.
Vào giữa thế kỷ 11, Thánh Odilo, Tu Viện Trưởng dòng Cluny, ra lệnh rằng mọi tu viện dòng Cluny phải cầu nguyện đặc biệt và hát kinh Nhật Tụng cầu cho người chết vào ngày 2 tháng Mười Một, ngay sau lễ Các Thánh. Truyền thống này được lan rộng và sau cùng được Giáo Hội chấp nhận đưa vào niên lịch Công Giáo La Mã.
Ý nghĩa thần học làm nền tảng cho ngày lễ này là sự thừa nhận bản tính yếu đuối của con người. Vì ít có ai đạt được một đời sống trọn hảo, mà hầu hết đã chết đi với vết tích tội lỗi, do đó cần có thời gian thanh tẩy trước khi linh hồn ấy được đối diện với Thiên Chúa. Công Ðồng Triđentinô xác nhận có luyện tội và nhấn mạnh rằng lời cầu nguyện của người sống có thể rút bớt thời gian thanh luyện của linh hồn người chết.
Sự dị đoan vẫn còn dính dấp đến ngày lễ này. Thời trung cổ người ta tin rằng các linh hồn trong luyện tội có thể xuất hiện vào ngày lễ này dưới hình thức các phù thủy, các con cóc hay ma trơi. Và họ đem thức ăn ra ngoài mộ để yên ủi người chết.
Tuy nhiên việc cử hành lễ với tính cách tôn giáo vẫn trổi vượt. Người ta tổ chức đọc kinh cầu nguyện ở nghĩa trang hay đi thăm mộ người thân yêu đã qua đời và quét dọn, trang hoàng với nến và hoa.
Có nên cầu nguyện cho người chết hay không là một tranh luận lớn khiến chia cắt Kitô Giáo. Vì sự lạm dụng ơn xá trong Giáo Hội thời ấy nên Luther đã tẩy chay quan niệm luyện tội. Tuy nhiên, đối với chúng ta, cầu cho người thân yêu là một phương cách cắt bỏ sự chia lìa với người chết. Qua lời cầu nguyện, chúng ta cùng đứng với những người thân yêu, dù còn sống hay đã ra đi trước chúng ta, để dâng lời cầu xin lên Thiên Chúa.
“Chúng ta không thể coi luyện tội là một nhà tù đầy lửa cận kề với hỏa ngục - hoặc ngay cả 'một thời gian ngắn của hỏa ngục.' Thật phạm thượng khi nghĩ rằng đó là một nơi chốn mà Thiên Chúa bủn xỉn đang bòn rút từng chút thân xác... Thánh Catherine ở Genoa, vị huyền nhiệm của thế kỷ 15, viết rằng 'lửa' luyện tội là tình yêu Thiên Chúa 'nung nấu' trong linh hồn đến nỗi, sau cùng, toàn thể linh hồn ấy bừng cháy lên. Ðó là sự đau khổ của lòng khao khát muốn được xứng đáng với Ðấng được coi là đáng yêu quý vô cùng, họ đau khổ vì sự mơ ước được kết hợp đã cầm chắc trong tay, nhưng lại chưa được hưởng thật trọn vẹn” (Leonard Foley, O.F.M., Tin Chúa Giêsu).
3. Cuộc gặp gỡ lạ lùng giữa Cha Thánh Piô thành Pietrelcina và một linh hồn từ luyện ngục
Philip Kosloski của tờ Aleteia có một bài viết nhan đề “When Padre Pio was visited by a soul from purgatory” nghĩa là “Khi Cha Thánh Piô được một linh hồn từ luyện ngục thăm viếng”. Câu chuyện thật là đánh động vì nó nhắc nhở chúng ta những lời cầu nguyện và thánh lễ thật hữu ích dường nào để cứu các linh hồn trong luyện ngục. Xin kính mời quý vị và anh chị em theo dõi bản dịch sang Việt Ngữ qua phần trình bày của Thụy Khanh
Cha Pio Năm Dấu Thánh nổi tiếng với nhiều kinh nghiệm huyền bí trong khi cầu nguyện. Ngài thường xuyên được nhìn thấu qua bức màn thiên đàng khi vẫn còn đang tại thế. Một thí dụ tiêu biểu cho các kinh nghiệm này liên quan đến một cuộc gặp gỡ bất ngờ với một linh hồn từ luyện ngục.
Một ngày nọ khi đang cầu nguyện một mình, Cha Pio mở mắt ra và thấy một ông già đang đứng trước mặt ngài. Cha Pio không chút sợ hãi nhưng rất ngạc nhiên trước sự hiện diện của một người khác trong phòng và ngài giải thích trong chứng từ của mình như sau: “Tôi không thể tưởng tượng được làm thế nào ông ta có thể bước vào nhà thờ vào lúc này vì tất cả các cửa đều bị khóa lại.”
Tìm cách làm sáng tỏ bí ẩn này, Cha Pio hỏi người đàn ông “Bạn là ai? Bạn muốn gì?”
Người đàn ông trả lời Cha Pio: “Tôi là Pietro Di Mauro, con trai của Nicola, biệt danh là Precoco. Tôi đã chết trong căn nhà này vào ngày 18 tháng 9 năm 1908, tại phòng số 4, khi đó nơi đây vẫn còn là một viện tế bần. Một đêm nọ, khi đang ở trên giường, tôi ngủ thiếp đi với một điếu xì gà đang hút dở. Điếu xì gà làm cháy nệm và tôi chết vì nghẹt thở và bị đốt cháy. Tôi vẫn còn trong luyện ngục. Tôi cần một thánh lễ để được giải thoát. Chúa cho phép tôi đến và nhờ Cha giúp đỡ tôi.”
Pio an ủi linh hồn tội nghiệp này “Hãy yên tâm tôi bắt đầu cầu nguyện cho ông ngay, và ngày mai tôi sẽ cử hành thánh lễ cầu sự giải thoát của bạn.”
Người đàn ông biến đi và ngày hôm sau Cha Pio đã thực hiện một số công việc điều tra và phát hiện ra tính chân thực của câu chuyện. Sổ bộ của tòa thị chính Rotondo ghi nhận có người đàn ông cùng tên chết vào ngày đó năm 1908 vì biến cố cháy nhà như đã kể. Mọi thứ đã được xác nhận và Cha Pio đã cử hành nhiều Thánh lễ cho linh hồn của người quá cố.
Đây không phải là sự xuất hiện duy nhất của một linh hồn từ luyện ngục yêu cầu Cha Pio cầu nguyện cho. Cha Pio cho biết: “Số linh hồn những người đã chết đến tu viện này xin cầu nguyện cũng đông như linh hồn những người còn sống đến đây xin cầu nguyện cho sự giải thoát khỏi các đam mê và tính hư nết xấu.”
Nhiều lần các linh hồn xin ngài cử hành một Thánh lễ cầu cho họ. Điều này làm nổi bật tầm quan trọng của một Thánh lễ và cho chúng ta thấy cách thức những lời cầu nguyện và Thánh lễ có thể giúp giảm bớt thời gian một người phải trải qua trong luyện ngục trước khi được hưởng vinh quang thiên đàng.