2-11 : BA VÍ VON VỀ LUYỆN NGỤC

Điểm chung mà chúng ta đến đây để tưởng nhớ ngày hôm qua và hôm nay là: nhớ đén những người đã chết. Các thánh là những kẻ lìa trần, đi qua cửa chết, hay nói theo ngôn từ của thánh Phanxicô được chị chết dẫn vào cõi sống. Còn hôm nay, ta cũng nhớ đến những người đã chết, cũng bước qua cửa tử, nhưng, khác với hôm qua, những người ta tưởng nhớ hôm nay, chưa vào cõi sống, hoặc theo như ta nghĩ, chưa lên thiên đàng. Bởi đã lên thiên đàng rồi thì chẳng cần chúng ta tưởng nhớ theo cung cách của hôm nay, mà là kính nhớ theo chiều hướng của hôm qua. Nhưng hôm nay không phải là hôm qua. Hôm nay ta tưởng nhớ những người mà ta nghĩ, hoặc Chúa cứ để ta nghĩ họ đang ở nơi gọi là luyện ngục. Và ta sẽ một chút ví von về luyện ngục.

1. Luyện ngục là nơi thanh tẩy

Đến thăm nhà bạn bè hay về nhà người thân, chẳng may đi ngang qua vũng sình lầy lầy lội, giày dép lấm láp, ai lại chẳng ngại ngần chần chừ không muốn vào ngay nhà. Chủ nhà chiều khách là biết để tấm thảm chùi chân bên ngưỡng cửa. Ngày xưa đó đây còn có thói quen để sẵn nước cho khách rửa chân, như tiệc cưới Cana cho ta một hình ảnh: ở đó có 6 chum nước cho người ta rửa chân. Trì hoãn phút gặp gỡ như thế là đòi hỏi tự nhiên của tình nghĩa, trừ khi lòng náo nức muốn gặp nhau lớn hơn tất cả, như khi con cái đi xa lâu ngày về gặp lại mẹ cha, thì đâu xá kể gì bụi lấm bùn nhơ, không dừng giây phút nào nơi ngưỡng cửa mà sẽ chạy thẳng đến ôm chầm lấy mẹ cha. Lúc đó chẳng có gì phải thanh tẩy cả, chẳng có gì phải chùi chân hết.

Cũng vậy, luyện tội sẽ không có đối với kẻ ra đi về với Chúa mà hành trang cuối cùng là “một lòng mến trọn vẹn.”

Sách giáo lý mới của GHCG lặp lại tư tưởng của CĐ Trento ghi như sau: Một cuộc trở lại phát xuất từ một lòng mến nồng nhiệt, thì có thể làm cho kẻ tội lỗi được tẩy rửa hoàn toàn, đến nỗi chẳng còn một hình phạt nào nữa” (GLCG 1472). Kẻ trôm lành bị treo trên thập giá bên cạnh Chúa là một trường hợp như thế: quả thật, hôm nay, chư không phải ngày mai…

2. Nơi lòng mến (tình yêu) được làm cho đầy.

Như con cái yêu nhớ cha mẹ thì chạy ngay. Nhưng cũng có những con cái nhớ yêu chưa đủ, cho nên chần chừ gặp gỡ.

Đôi lứa yêu nhau chưa hẳn bao giờ cũng là kết hôn ngay. Khi tình yêu chưa đủ độ chín, khi lòng mến chưa là trọn vẹn, chưa dứt khoát, thì hãy chờ. Chờ như thế là lẽ đương nhiên, như trái cây còn xanh chờ sức nóng cho đủ độ chín. Luyện ngục cũng là nơi làm cho tình mến của ta được đủ độ chín. Lòng mến của Chúa đối với ta lúc nào cũng đầy. Nhưng lòng ta mến Chúa, lòng ta yêu người vì Chúa, có tròn đầy hay không, hay là chia năm xẻ bảy cho cho cả danh lợi lộc, thì ắt hẳn ta cần thời gian tinh luyện cho chín ươm. Lúc đó ta sẽ vào thiên quốc với Chiên Con. Không phải là khách mời, mà sẽ là hiền thê của Chiên Con là Đức Lang Quân.

Luyện ngục là nơi thanh tẩy

Luyện ngục là giai đoạn tình mến được chín mùi, đủ độ

và vì thế đưa tới một sánh ví thứ ba,

3. Luyện ngục là tiền đình của Nước Trời.

Tuy ngôn từ Việt-Nam ta đếu có chữ ngục cho cả Hoả ngục lẫn luyện ngục, nhưng luyện ngục xa cách ngìn nghìn trùng với hoả ngục mà lại gần sát vách của thiên đàng. Nó là tiền đình của Hoàng Cung Thiên Quốc, nơi ta dừng lại chùi chan, cởi áo khoác ngoài đầy bụi, để chuẩn bị bước vào đại sảnh của Tiệc Cưới ngàn đời.

Chúa lúc nào cũng mời chúng ta vào ngay. Vào liền. Nhưng khi ta lòng mến chưa đủ, tình thân chưa thắm, ta tự cảm thấy cần dừng chân, bỏ dép, chùi chân.

Luyện ngục là như vậy đó.

Anphong Nguyễn Công Minh, ofm