1. Đức Giáo Hoàng Lêô chọn chủ đề cho Ngày Thế giới Bệnh Nhân lần thứ 34: 'Lòng trắc ẩn của người Samari'

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV đã chọn chủ đề cho Ngày Thế giới Bệnh Nhân năm 2026 là: “Lòng trắc ẩn của người Samari: Yêu thương bằng cách chịu đựng nỗi đau của người khác”.

Theo thông cáo báo chí của Tòa thánh, chủ đề tập trung vào hình ảnh Người Samari nhân hậu trong Phúc âm, “người thể hiện tình yêu thương bằng cách chăm sóc người bị thương và bị bỏ rơi trên đường”.

Tòa thánh cho biết chủ đề này nhằm nhấn mạnh khía cạnh thiết yếu của tình yêu thương người lân cận, đòi hỏi những cử chỉ gần gũi cụ thể trong khi vẫn có khả năng gánh vác sự mong manh và đau khổ của người khác, đặc biệt là những người đang trải qua bệnh tật kèm theo nghèo đói, cô lập hoặc cô đơn.

Tòa Thánh cũng nhắc lại rằng ngày nay, Chúa Kitô, “Người Samari nhân hậu”, vẫn tiếp tục đến gần nhân loại bị tổn thương và, thông qua các bí tích của Giáo hội, đổ ra “dầu an ủi và rượu hy vọng”.

Tòa Thánh cho biết, bằng cách này, ngài “truyền cảm hứng cho những hành động và cử chỉ giúp đỡ và gần gũi với những người sống trong điều kiện mong manh do bệnh tật”.

Ngày Thế giới Bệnh Nhân sắp tới sẽ diễn ra vào ngày 11 tháng 2 năm 2026.


Source:Catholic News Agency

2. Thị trưởng Bethlehem gặp Đức Giáo Hoàng và kêu gọi hy vọng và đoàn kết

Thị trưởng Bethlehem đã được triều yết Đức Giáo Hoàng Lêô XIV sau buổi tiếp kiến chung vào thứ Tư và kêu gọi sự ủng hộ để chấm dứt chiến tranh và bảo tồn sự hiện diện của Kitô giáo tại Thánh Địa.

Thị trưởng mới được bổ nhiệm của Bethlehem, Maher Nicola Canawati, đã gặp Đức Giáo Hoàng Lêô XIV vào sáng thứ Tư sau buổi tiếp kiến chung, mang theo những mối quan tâm của người dân và lời kêu gọi hòa bình và hy vọng ở Thánh Địa.

“Thực ra, lá thư đầu tiên tôi viết khi trở thành Thị trưởng Bethlehem là thư gửi Đức Giáo Hoàng, bởi vì chúng tôi tin rằng với ngài, chúng tôi có thể làm được nhiều điều và có thể hỗ trợ người dân của mình,” ông nói. “Và điều quan trọng nhất là mang lại cho họ hy vọng.”

Thị trưởng giải thích rằng làn sóng di cư tiếp tục làm cạn kiệt Bethlehem và các thành phố khác của Palestine, khiến Thánh Địa mất đi sự hiện diện của người theo Kitô giáo.

Ông cho biết: “Mọi người đã rời khỏi Bethlehem, rời khỏi Palestine vì những gì đang và sẽ xảy ra”, đồng thời lưu ý rằng các thị trấn xung quanh Bethlehem hiện nay có dân số ngang bằng với dân số của thành phố và gây áp lực lớn lên các nguồn tài nguyên.

Thị trưởng Canawati, người được bổ nhiệm vào tháng 5, cho biết Giáo hoàng Lêô XIV đã đáp lại yêu cầu được gặp mặt của ông.

Ông nói: “Tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời khi giải thích với Đức Giáo Hoàng về tầm quan trọng của việc can thiệp vào những gì đang xảy ra ở Palestine, ở Gaza, ở Bethlehem và bảo tồn những viên đá sống của Thánh Địa, bởi vì Thánh Địa nếu không có những viên đá sống thì chỉ là một bảo tàng đơn thuần”.

Và khi mô tả cuộc gặp với Đức Thánh Cha, ông nói thêm: “Luôn luôn, trước khi nói về Bethlehem, tôi luôn cầu nguyện. Và đó là câu đầu tiên tôi nói với Đức Giáo Hoàng: hãy can thiệp để chúng ta có thể chấm dứt cuộc chiến này, chấm dứt những gì đang xảy ra với người dân chúng ta ở Gaza. Và tôi nghĩ đây là ưu tiên hàng đầu mà chúng tôi đã thực sự thảo luận, và ngài đã đồng ý.”

Thị trưởng đã vẽ nên một bức tranh ảm đạm về cuộc sống ở Bethlehem ngày nay. “Bethlehem từng có diện tích 37 km². Giờ đây, sau cuộc sáp nhập, các thị trấn và bức tường ngăn cách Bethlehem với thành phố chị em và trung tâm của nó – Giêrusalem – lần đầu tiên trong lịch sử, đồng nghĩa với việc người dân Bethlehem đang phải đối mặt với rất nhiều vấn đề”, ông giải thích.

Một lần nữa, ông nhấn mạnh mối quan ngại của mình về số lượng người theo Kitô giáo Palestine đang giảm sút ở các vùng lãnh thổ Palestine.

“ Hiện nay, cộng đồng Kitô hữu Palestine chỉ còn 168.000 người ở Thánh Địa, trong khi có hơn 4 triệu người Kitô hữu Palestine trên toàn thế giới. Điều này tự nó cho thấy áp lực đè nặng lên cộng đồng Kitô hữu như thế nào”, ông lưu ý.

Canawati, bản thân là một người theo Kitô giáo, giải thích rằng theo luật, thị trưởng Bethlehem phải là người theo Kitô giáo, một điều khoản được các nhà lãnh đạo Palestine ủng hộ “vì họ muốn bảo tồn cộng đồng Kitô Giáo, cộng đồng Kitô Giáo lâu đời nhất trên thế giới sinh sống tại Bethlehem, ở Thánh Địa, tại Palestine”.

Tuy nhiên, vẫn còn nhiều người rời đi. “Tôi rất đau lòng khi thấy bất kỳ ai phải rời khỏi Bethlehem,” ông nói, đồng thời lưu ý rằng chỉ riêng trong năm qua, hơn 1000 Kitô hữu đã được chấp thuận “di cư đến Canada, Hoa Kỳ và các quốc gia khác.”

Nền kinh tế của Bethlehem, phụ thuộc vào hoạt động hành hương và lòng hiếu khách, đã bị tàn phá kể từ khi chiến tranh bùng nổ vào ngày 7 tháng 10 năm 2023.

“Giờ đây, sau ngày 7 tháng 10, chúng tôi đã giảm mạnh, giảm sâu xuống 0%. Tất cả các khách sạn, tổng cộng 84 khách sạn, đều đóng cửa hoàn toàn. Các cửa hàng lưu niệm, các xưởng sản xuất đồ gỗ ô liu tuyệt đẹp, xà cừ và đồ trang sức mà chúng tôi sản xuất ở Bethlehem đều đóng cửa. Đóng cửa hoàn toàn”, Canawati nói.

Ông mô tả tình trạng thất nghiệp tăng vọt. “Tỷ lệ thất nghiệp tăng vọt từ 14% lên 65% và như bạn biết đấy, mọi người bị từ chối tiếp cận việc làm trong các khu vực của Israel.”

Ông cho biết, hơn 120.000 người dân Bethlem từng làm việc bên ngoài thành phố, “một số người trong số họ phải vay nợ, và bây giờ họ thậm chí không cần phải kiếm miếng ăn trên bàn nữa”.

Tình trạng khan hiếm nước và hạn chế di chuyển càng làm tình hình thêm trầm trọng, gây khó khăn cho người dân. Canawati giải thích rằng nước bị hạn chế vì người Palestine ở Bethlehem không được phép đào và lấy nước: “Chúng tôi mua nước từ người Israel, và họ chỉ bán cho chúng tôi một phần năm lượng nước cần thiết mỗi ngày.”

“Một số khu vực ở Bethlehem không có nước trong 50, 60 ngày”, thị trưởng than thở, đồng thời cho biết thêm rằng hơn 134 rào cản và trạm kiểm soát – thậm chí cả bên trong thành phố – cản trở việc di chuyển, không chỉ tước đoạt tự do của người dân mà còn tước đoạt phương tiện để chu cấp cho gia đình và xây dựng tương lai.

Maher Canawati cho biết làn sóng đoàn kết mà ông chứng kiến gần đây ở Ý và các quốc gia khác tạo nên sự khác biệt rõ rệt: “Tôi nghĩ điều này mang lại nhiều hy vọng hơn cho người dân, rằng có người quan tâm đến chúng tôi và họ không quên chúng tôi”.

Ông chỉ ra sự hỗ trợ của Tòa Thượng phụ Latinh và giáo sĩ địa phương là “niềm hy vọng tốt nhất hiện tại mà chúng ta đang có được ở Bethlehem”.

Về cách cộng đồng quốc tế có thể giúp đỡ, ông kêu gọi sự hỗ trợ từ các tổ chức địa phương: “Để hỗ trợ người dân, giúp họ không phải rời đi. Và đó là điều quan trọng nhất mà chúng tôi đang cố gắng thực hiện ngay lúc này.”


Source:Vatican News

3. Người Công Giáo Chanđê trở về quê hương tổ tiên ở Thổ Nhĩ Kỳ sau gần nửa thế kỷ

Một cộng đồng Công Giáo Chanđê từ làng Köreli ở phía đông nam huyện Şirnak Silopi của Thổ Nhĩ Kỳ đã trở về quê hương tổ tiên của họ sau gần nửa thế kỷ, theo một báo cáo địa phương vào ngày 25 tháng 9.

Khoảng 150 người hành hương đến từ khắp Thổ Nhĩ Kỳ và nước ngoài đã tham gia chuyến viếng thăm kéo dài 10 ngày và cử hành “Thánh lễ mang tính biểu tượng sâu sắc và cầu nguyện tại nghĩa trang làng”.

Theo báo cáo, Tổng Giám mục Công Giáo Chanđê Sabri Anar của Thổ Nhĩ Kỳ đã bày tỏ lòng biết ơn đối với chính phủ và những người đã chào đón đoàn. “Mục tiêu của chúng tôi là hòa giải những người đã rời bỏ mảnh đất này với quá khứ của họ và cho họ thấy rằng khu vực này an toàn”, ngài nói. “Mỗi chuyến thăm đều mang lại cho chúng tôi niềm hạnh phúc. Trong mắt người dân, chúng tôi có thể thấy nỗi khao khát quê hương, đất đai và lịch sử.”

Giữa sự vui mừng của các tín hữu Công Giáo Chanđê lại có tin rằng người Công Giáo Bangladesh lo sợ sự đàn áp của những kẻ cực đoan Hồi giáo khi cuộc bầu cử đang đến gần

Theo báo cáo ngày 24 tháng 9 của Crux, cộng đồng Công Giáo tại Bangladesh đang “sống trong sợ hãi” trước sự đàn áp khi chủ nghĩa Hồi giáo cực đoan đang gia tăng và cuộc bầu cử sắp diễn ra vào tháng 2 tới.

“Chúng tôi lo sợ cuộc bầu cử sắp tới. Bởi vì, trước và sau cuộc bầu cử, chúng tôi đã phải chịu đựng nhiều bất công, và lần này khả năng đó còn lớn hơn. Vì vậy, chúng tôi liên tục cầu nguyện Chúa bảo vệ chúng tôi”, Welcome Lamba, một lãnh đạo của làng bản địa Khasi ở Pratappur Punjee, chia sẻ với Crux. Crux cũng lưu ý rằng đã có hơn 1.000 vụ vi phạm nhân quyền đối với các nhóm tôn giáo thiểu số trên cả nước từ năm 2023 đến 2024.


Source:Catholic News Agency

4. Nhà lãnh đạo UGCC trong Tuần lễ thứ 188 của Chiến tranh: Mỗi ngày chúng ta sống đều được trả giá bằng máu của ai đó

Đức Tổng Giám Mục Sviatoslav Shevchuk lưu ý rằng hôm nay chúng ta đặc biệt quan tâm đến những người đang phải di tản khỏi các thành phố, thị trấn và làng mạc tiền tuyến. Vùng Dnipropetrovsk đã công bố lệnh di tản bắt buộc khỏi 18 thị trấn. Nhà lãnh đạo Giáo Hội Công Giáo Ukraine nghi lễ Đông phương, đã phát biểu như trên trong bài diễn văn truyền thống video lần thứ 188 của ngài, nhân dịp kỷ niệm 188 tuần kể từ cuộc xâm lược toàn diện của Nga, cuộc xâm lược đã phá hủy hòa bình và sự bình yên của người dân Ukraine.

Nhà lãnh đạo Giáo hội bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc tới những người bảo vệ chúng ta: “chúng ta nhận thức rằng mỗi ngày chúng ta sống, mỗi tuần chúng ta sống đều phải trả giá bằng máu của ai đó.”

Đức Tổng Giám Mục Shevchuk chia sẻ tin vui từ vùng Dnipropetrovsk bị tàn phá: “Tòa Tổng Giám mục Donetsk của chúng ta là nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất trong cuộc chiến này: hơn một nửa số giáo xứ và nhà thờ của chúng ta nằm trên vùng lãnh thổ bị tạm chiếm đã bị phá hủy gần như hoàn toàn. Đời sống tôn giáo của Giáo cộng đoàn ta bị cấm ở đó. Nhưng trên vùng đất tự do, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Cộng đoàn Giáo Hội chúng ta được an ủi bởi phước lành của Chúa và sự phát triển chưa từng có. Và hôm nay, chúng ta đã thánh hiến Nhà thờ Chúa Biến Hình mới được xây dựng tại thành phố Kamyanske, trước đây là Dniprodzerzhynsk, thuộc vùng Dnipropetrovsk.”

Theo ngài, người dân từ khắp Liên Xô cũ đã tụ họp tại thành phố luyện kim này, và cộng đồng cũng như giáo xứ của Giáo Hội Công Giáo Ukraine nghi lễ Đông phương, được thành lập hơn 30 năm trước, đang phát triển và thịnh vượng.

Những người sáng lập cộng đồng này là những người Công Giáo Đông phương bị đàn áp, sau khi chấp hành án phạt tại các trại tập trung ở Siberia, họ không thể trở về nhà ở miền tây Ukraine.

“Và hôm nay, đánh dấu sự kiện quan trọng của hơn 30 năm phát triển, chúng ta đã thánh hiến ngôi nhà thờ mới xây. Chúng ta cảm thấy đây là một lễ kỷ niệm hy vọng trong bối cảnh Năm Thánh Hy Vọng”, vị lãnh đạo tinh thần nhấn mạnh.

Đức Cha Sviatoslav đã cảm ơn tất cả những người đã giúp đỡ xây dựng nhà thờ này: “Hoạt động của trung tâm giáo xứ truyền giáo của chúng tôi thật đáng chú ý: tại đây, dân Chúa phục vụ Chúa và cứu sống con người.”


Source:UGCC

5. Nhật ký trừ tà #362: Linh hồn nơi Luyện ngục liên lạc với chúng tôi: Câu chuyện 10 và 11

Đức Ông Stephen Rossetti, Nhà Trừ Tà của giáo phận Syracuse, phó giáo sư nghiên cứu tại Đại học Công Giáo Hoa Kỳ vừa có bài viết nhan đề “Exorcist Diary #362: Souls in Purgatory Contacting Us”, nghĩa là “Nhật ký trừ tà #362: Linh hồn nơi Luyện ngục Liên lạc với chúng tôi”. Xin kính mời quý vị và anh chị em theo dõi bản dịch sang Việt Ngữ qua phần trình bày của Kim Thúy.

Tôi đã chia sẻ những câu chuyện về các linh mục ở luyện ngục liên lạc với chúng ta để xin cầu nguyện, và sau đó tôi đã yêu cầu mọi người chia sẻ câu chuyện của riêng họ. Những gì họ gửi đến thật sự rất bổ ích và truyền cảm hứng. Dưới đây chỉ là một vài trong số hàng chục câu chuyện tuyệt vời của họ:

Câu chuyện thứ 10: Tôi là một linh mục và có một câu chuyện về một linh mục ở luyện ngục. Tôi có một người bạn linh mục, nhà xứ của ông khá rộng, và một năm nọ, tôi đã tham dự khóa tĩnh tâm thường niên tại giáo xứ của ông. Người bạn linh mục của tôi đã sắp xếp một phòng cho tôi và đến thăm tôi sau vài ngày tĩnh tâm. Tôi nói với ông ấy rằng mọi việc đều ổn, ngoại trừ một điều: tôi khó ngủ vào ban đêm. Người bạn linh mục của tôi đóng cửa phòng tôi lại và bắt đầu kể cho tôi nghe một câu chuyện. Căn phòng tôi đang ở trước đây là phòng của một người bạn linh mục của tôi, và một đêm nọ, ông ấy thức dậy và thấy một linh hồn từ luyện ngục ở chân giường mình. Ông ấy nói, “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp đỡ, nhưng đừng bao giờ hiện ra với tôi nữa.” Linh hồn đó là của một linh mục được bổ nhiệm về cùng giáo xứ hàng thập niên trước, nơi ông ấy đã tự tử và ông ấy đã yêu cầu cử hành Thánh lễ cầu hồn cho linh hồn ông ấy. Người bạn linh mục của tôi đã kiểm tra và xác minh rằng có một linh mục đã làm việc tại giáo xứ của ông ấy hàng thập niên trước, người đã tự tử. Ông ấy đề nghị tôi nên cử hành Thánh lễ cho vị linh mục này trong căn phòng tôi đang ở, và tôi đã làm theo. Trong suốt thời gian còn lại của thời gian tĩnh tâm tại nhà xứ, tôi không gặp vấn đề gì về giấc ngủ.

Câu chuyện thứ 11: Con là một giáo viên Công Giáo. Trong nhiều năm, mọi người nói về ngôi trường bị ma ám. Những điều bí ẩn sẽ xuất hiện trên camera. Đèn trong nhà nguyện tự động nhấp nháy và những công nhân xây dựng khi ở trong nhà nguyện đã báo cáo những điều kỳ lạ xảy ra với thiết bị của họ. Thư ký điểm danh báo cáo rằng ghế của cô ấy trong văn phòng có mùi khói mỗi sáng và họ đã đặt một camera video cố gắng bắt gặp một người bảo vệ, v.v., hút thuốc trên ghế của cô ấy nhưng không tìm thấy gì. Một buổi chiều, con đang làm việc trong lớp học của mình và có cảm giác rất bất an như thể mình đang bị theo dõi. Con đã bỏ qua nó vì nghĩ rằng mình chỉ đang ngớ ngẩn. Con đứng dậy và mở cửa và kiểm tra vài lần ở hành lang chỉ để chắc chắn. Cuối cùng, con quyết định rằng mình chỉ đang ngớ ngẩn và cười lớn với chính mình rằng, “Được rồi, ông Ma, làm ơn đi đi.” Những gì tôi nghe thấy đáp lại khiến tóc gáy con dựng đứng. “Xin hãy cầu nguyện”. Con vội vã rời khỏi lớp học nhưng hứa sẽ cầu nguyện cho linh hồn này. Người ta biết rằng một số linh hồn đã qua đời trong tòa nhà này, trong đó có một linh mục Công Giáo, người đã đột ngột qua đời vì một cơn đau tim trong phòng riêng của mình ở phía sau nhà nguyện. Quá nhiều điều kỳ lạ đã xảy ra trong căn phòng đó, đến nỗi mọi người từ chối quay lại đó một mình nếu có thể.

Con kể lại câu chuyện với cha xứ. Ngài bảo chúng con có thể cử hành thánh lễ trong nhà nguyện cầu cho bất kỳ linh hồn nào đã qua đời ở đó. Sau thánh lễ, những sự việc tương tự xảy ra trong trường học đã giảm đi đáng kể. Con nhanh chóng quên mất quyết tâm cầu nguyện cho linh hồn ấy mà không biết đó là ai. Khoảng một năm sau, con quay lại dọn dẹp phòng. Giữa tháng 12, khi đang ở đó, máy điều hòa bỗng nhiên tự động bật tắt. Con bắt đầu cảm thấy hơi hoảng loạn và nhớ ra mình đã hứa cầu nguyện cho linh hồn này. Con đọc một lời cầu nguyện ngắn gọn rồi đi ra ngoài. Ngày hôm sau, khi đang ngồi làm việc trong văn phòng thì đột nhiên con ngửi thấy mùi khói thuốc lá. Không tìm thấy nguồn khói nào có thể, con nhớ đến câu chuyện mà thư ký điểm danh đã kể và đi thẳng đến văn phòng của cô ấy. Khi con hỏi cô ấy về khói thuốc, cô ấy chia sẻ với con rằng vị linh mục đột ngột qua đời vì đau tim là một người nghiện thuốc lá nặng. Con quyết tâm tiếp tục cầu nguyện cho cha ấy và xin một thánh lễ khác cầu nguyện chocha ấy, nhưng lần này là cầu nguyện đích danh ngài. Kể từ đó, không có báo cáo nào về những điều kỳ lạ xảy ra ở trường.

Câu chuyện thứ 11: Ông nội con đã mất cách đây vài năm, và con chưa bao giờ nghĩ đến việc cầu nguyện cho ông. Con chỉ nghĩ rằng ông đang ở trên thiên đường. Nhưng sau đó con đã mơ thấy ông nội. Con đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ông! Con hỏi ông có phải ông đang ở trên thiên đường không và ông lắc đầu. Khi con tỉnh dậy, điều đó ảnh hưởng đến con đến mức con bắt đầu cầu nguyện tha thiết và dâng những đau khổ của mình khi mang thai lần đầu để ông được giải thoát. Con đã xin ông nội gửi cho con một tá hoa hồng vàng từ một người mà con không bao giờ mong đợi khi ông được giải thoát. Ngay sau khi đứa con đầu lòng của con chào đời, một chàng trai trẻ mà chồng con từng là bạn trong quá khứ đã xuất hiện trước cửa nhà tôi với một tá hoa hồng vàng. Người đàn ông này về cơ bản là một người mà chồng con đã biết trước khi chúng con kết hôn và chúng con không gặp lại anh ta nhiều năm sau đó. Vì vậy, chắc chắn đó là từ một người mà con không bao giờ mong đợi!!! Điều này đã củng cố niềm tin của tôi vào sức mạnh của con vào lời cầu nguyện cho những linh hồn tội nghiệp và những đau khổ của họ.

Có hàng chục câu chuyện được chia sẻ với chúng tôi và tất cả đều rất giống nhau. Một số điểm chính rút ra từ những câu chuyện trên:

*Luyện ngục có tồn tại. Đó là một nơi mù sương đầy đau khổ, nhưng chỉ là một trạm dừng chân trước thiên đàng.

*Một số linh hồn ở luyện ngục được Chúa cho phép liên lạc với người sống, đặc biệt là người thân và bạn bè thân thiết để được giúp đỡ.

*Việc được một linh hồn ở luyện ngục viếng thăm có thể khiến người sống sợ hãi, nhưng những linh hồn như vậy không gây hại (tuy nhiên ma quỷ có thể và thực sự gây hại).

*Có rất nhiều linh hồn đang chịu đau khổ nơi luyện ngục. Lời cầu nguyện và Thánh lễ từ người còn sống sẽ tạo nên sự khác biệt lớn lao.

*Mọi người có thể cầu nguyện cho những người thân đã khuất một cách hiệu quả và quan trọng.

*Chuỗi kinh Lòng Thương Xót có vẻ đặc biệt mạnh mẽ.

*Những người thân yêu đã khuất từng làm hại chúng ta khi còn sống sẽ được hưởng lợi từ sự tha thứ của chúng ta.

Hãy cầu nguyện hằng ngày cho những người thân yêu của bạn và tất cả các linh hồn nơi luyện ngục. Họ sẽ cầu nguyện cho bạn!


Source:Catholic News Agency