Có những vết thương làm cho tim người ta nhói đau, nhưng vẫn còn chịu đựng được. Có những mất mát làm cho lòng người quặn lại, nhưng vẫn còn tìm thấy lối gượng đứng dậy. Nhưng có những gãy đổ trong Hội Thánh, nơi lẽ ra phải là ngôi nhà của hiệp thông và nguồn mạch bình an, lại khiến trái tim bao người, từ những kẻ cùng đứng chung hàng ngũ đến những ai đang chịu sự lãnh đạo như chẳng vò mà rối, chẳng dần mà nát, chẳng bóp mà vỡ.
Bởi lẽ, hiệp thông và bình an vốn luôn sóng đôi nhau, là đôi bạn thân thiết, đến nỗi không thể thiếu nhau. Có hiệp thông, bình an tỏa rạng. Có bình an, hiệp thông triển nở. Ở đâu bình an ngự trị, ở đâu có một bầu khí chan hòa, thánh thiện, tình yêu, tương trợ, đầm ấm…, ở đó càng lúc, hiệp thông càng dồi dào, càng sâu sắc.
Ngược lại, một khi hiệp thông bị đập vỡ, bình an lập tức tan biến, chỉ còn lại tiếng ồn ào của tranh chấp, của giận dữ, của những nhát dao cứa vào chính thân thể mầu nhiệm của Chúa Kitô. Và đó là điều đang làm cho trái tim Hội Thánh đau, rất đau.
Chúng ta nghẹn ngào, khó giấu nổi sự mệt mỏi khi chứng kiến cảnh các bậc được đặt làm thủ lãnh trong Hội Thánh, những người có bổn phận nuôi dưỡng đoàn chiên bằng Lời Chúa, lại quay sang bôi nhọ, sỉ nhục, xát muối vào nhau trước mặt bao người. Khi họ đánh nhau, không chỉ là đánh nhau; khi họ hạ nhục nhau, không chỉ là hạ nhục nhau. Họ còn hạ nhục đoàn dân đang được họ chăn dắt. Họ làm nhơ nhớp dung nhan Hội Thánh, làm tan nát niềm tin của bao nhiêu người vẫn hằng ngày hy vọng nơi họ.
Lời Chúa trong sách tiên tri Êzêkiel từng nghiêm khắc cảnh cáo:
“Khốn cho các mục tử Israel chỉ biết lo cho mình! Sữa các ngươi uống, len các ngươi mặc, chiên béo các ngươi giết, còn đoàn chiên thì các ngươi không chăn dắt. Chiên đau yếu, các ngươi không làm cho mạnh; chiên bệnh tật, các ngươi không chữa; chiên bị thương, các ngươi không băng bó; chiên đi lạc, các ngươi không đưa về; chiên bị mất, các ngươi không đi tìm; các ngươi thống trị chúng một cách tàn bạo và hung hãn. Vì thế, đoàn chiên của Ta đã bị tản mác... Này, chính Ta chống lại các mục tử... Ta sẽ đòi lại chiên của Ta... Chính Ta sẽ chăn dắt chiên của Ta, và chính Ta sẽ cho chúng được nghỉ ngơi” (Ed 34, 2-16).
Lời ấy, xưa vang lên ở miền đất Israel, nhưng nay lại đang trở thành một tiếng sét đánh vào tận lương tâm chúng ta. Thật đáng run sợ, nếu đoàn chiên không còn tìm được bình an bên cạnh người chăn, thì chính Thiên Chúa sẽ ra tay lấy lại đoàn chiên của Ngài.
Có biết chăng, khi một vị lãnh đạo tinh thần ném bùn đất vào mặt đồng nghiệp của mình, thì bùn đất ấy chẳng dừng lại ở gương mặt kia, nhưng văng tung tóe lên tất cả đoàn dân, lên khuôn mặt của cả Hội Thánh. Khi họ chửi rủa, khi họ hằn học, cũng là khi cả đoàn dân bị kéo vào một nỗi ê chề chung. Và lúc ấy, kẻ thù của Hội Thánh hả hê, người đời chế giễu, còn đàn con của Chúa thì bơ vơ, mất niềm tin.
Bao nhiêu thế hệ đã ngã xuống, đã đổ máu, đã quên mình, đã hy sinh trọn vẹn cho Hội Thánh, để từ hạt cải bé nhỏ thành cây vững chắc cho muôn người nương náu, tất cả công lao ấy nay bị coi rẻ, chỉ vì kiêu căng, vì cái tôi ngạo mạn, vì đam mê quyền lực! Phải chăng bao nhiêu thế hệ thừa sai, bao nhiêu chứng nhân đức tin, bao nhiêu anh hùng tử đạo, tất cả chỉ còn là trò cười trước mắt người đời, khi những người kế vị lại rút dao chém vào nhau?
Có lẽ nơi cõi lòng của bất cứ ai nghĩ cho Hội Thánh của Chúa Kitô, đều có cả giận dữ, có cả sự uất ức muốn thốt lên những lời cay nghiệt, muốn làm điều gì đó cho hả nỗi đau của mình. Nhưng rồi, chúng ta phải nén lại, không phải vì hèn nhát, mà vì yêu Hội Thánh, vì không muốn danh Chúa bị sỉ nhục hơn nữa. Chúng ta đau như thấy ai cắt mất đường đua mà cả đoàn con của Hội Thánh vẫn hằng cố gắng chạy. Cuộc chạy loan báo Tin Mừng, cuộc chạy của những nỗ lực làm chứng, bỗng chốc bị chắn đứng bởi hận thù, nghi kỵ, tranh chấp, ghen ghét.
Là mục tử - nhưng mục tử để làm gì, nếu chính mình lại là con sói tấn công đàn chiên? Chúng ta giảng dạy về sự tha thứ, nhưng chính ta lại sống oán hận. Chúng ta rao giảng về tình yêu, nhưng chính ta lại gieo rắc hận thù. Chúng ta kêu gọi người khác hiệp thông, nhưng chính ta lại phá tan hiệp thông bằng những cú đánh chí tử vào nhau.
Uớc mong tất cả những người đã được Chúa chọn, đã được Hội Thánh đặt làm người dẫn đường - hãy một lần ngồi xuống, hãy lắng nghe tiếng tim mình đập, để hiểu rằng: không có hiệp thông, Hội Thánh không thể còn bình an. Và không có bình an, mọi công cuộc rao giảng đều trở nên vô nghĩa. Chúng ta phải biết run sợ trước hậu quả khủng khiếp của sự chia rẽ.
Cần lắm sự can đảm để quay lại, can đảm để nối lại nhịp cầu hiệp thông. Đừng biến Hội Thánh thành chiến trường cho cái tôi, cho sự kiêu ngạo, cho những rác rưởi của hận thù. Từng người có trách nhiệm trả lại cho Hội Thánh dung nhan tươi sáng, để đoàn chiên được thấy bình an, được sống trong hiệp nhất.
Chúng ta khao khát đến cháy lòng về một Hội Thánh chỉ còn có Chúa Kitô là trung tâm. Ngoài Ngài ra, không gì khác đáng để chúng ta tranh giành. Xin Ngài hãy đổ tràn Thần Khí hiệp thông, để bình an lại tràn ngập trong mọi tâm hồn, để Hội Thánh, từ trong đau thương, có thể hồi sinh và tiếp tục là dấu chỉ yêu thương giữa thế gian.
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG