Kính tặng Đức Cha Giáo phận Vinh và Cha Nam, linh mục của Giáo phận này.

Trọng kính Đức Cha giáo phận Vinh, kính thưa cha Nam. Con cũng là linh mục. Gần đây, con nghe nhiều về những lùm xùm giữa Cha Nam và Đấng Bản Quyền tại Vinh. Con kính gởi đến cả hai vị bài viết này, không lên án bên nào, không bênh vực bên nào, nhưng nói lên nỗi thống khổ - những tai nạn trong cuộc đời chúng ta. Càng linh mục hay giám mục, thì tai nạn càng lớn.

Con tin rằng, trong lúc này, cả hai vị đều đang rất rất đau khổ. Con cũng nhìn thấy nỗi đáng thương của Giáo phận mà cả hai vị vừa là thành viên, vừa là lãnh đạo. Con thấu hiểu cả hai, nên con xin gởi đến cả hai những bài viết này như một sự sớt chia, như một sự đồng cảm của người anh em linh mục từ rất xa về mặt địa lý.

Con không mong những bài viết này sẽ có thể khâu dính lại chiếc áo đã rách. Chỉ mong mỏi một điều là, tự bản thân, cuộc đời chúng ta đã nhiều đau khổ, nhất là càng là linh mục, hay giám mục, thì đau khổ, gánh nặng càng lớn, càng nặng, thì hãy cố mà thu xếp cho gọn lại, cố mà nhìn vào những tích cực để nói về nhau, dành cho nhau. Chưa yêu nhau được, thì xin cứ giữ riêng tâm tư của mỗi bên trong lòng. Chưa trả lại được cho nhau bầu khí xưa, thì hãy cố mà tạo ra những gì có thể để không khoét sâu hơn những thứ lẽ ra phải tìm vá lại...

Thôi thì chúng ta đã đau nhiều, đã khổ nhiều rồi, giờ đây, nếu có thêm một đau khổ, chúng ta lại cố mà chịu đựng, lại cố mà gượng dậy để có thể phần nào "đạp đầu sóng ngọn gió" cho sóng bớt sóng và gió bớt gió.

Đức Cha Long và Cha Nam kính mến,

Trong hành trình mục vụ, con từng chứng kiến không ít biến cố đau lòng xảy ra trong Giáo Hội, nhưng có những lúc, nỗi đau không còn là chuyện của người khác nữa – mà trở thành nỗi đau của chính con, trong chính ngôi nhà chung của Hội Thánh tại Việt Nam, chúng ta cùng liên đới mà. Đó là lúc con cảm thấy bất lực, hụt hẫng, và một phần nơi con như sụp đổ.

Con không viết ra những dòng này để lên án ai, lên án bên nào. Con cũng không viết để giải thích phía nào đúng, phía nào sai. Con không phán xét hay đưa ra thông tin gì cả. Chỉ xin được nói lời của một người anh em linh mục – người đang mang trong tim mình một nỗi đau không dễ gọi tên.

Nỗi đau ấy không đến từ việc mất đi một người nào, mà là cảm giác như chính linh mục đoàn của Hội Thánh Việt Nam, trong đó có con, đang bị rạn nứt, đang gồng gánh, đang mệt mỏi trong âm thầm.

Con đã quỳ rất lâu trước Thánh Thể, không để tìm câu trả lời, mà chỉ để tìm lại hơi ấm. Trong cái thinh lặng ấy, con nghe lòng mình như thốt lên: "Lạy Chúa, giữa bóng tối này, xin đừng để chúng con buông tay nhau!".

Dù giám mục hay linh mục, đã là người, thì giữa trần đời, họ vẫn thở cùng một bầu không khí đầy bụi của nhân thế. Dẫu áo dòng phủ lên vai, lòng họ vẫn phải chống chọi từng ngày với bao cơn gió ngược.

Có những hôm, họ bước xuống khỏi bàn thánh, trở về căn phòng vắng, bỗng thấy lòng mình rỗng như một ngôi nhà không đèn.

Họ cũng có những đêm dài không ngủ, mắt ướt nhòe trong bóng tối, vì một vết thương sâu không ai biết. Có lúc, sự mỏi mệt và đơn độc khiến họ tưởng như muốn buông tay, như muốn bỏ lại tất cả. Nhưng rồi, giữa muôn nẻo gió bụi ấy, họ lại lặng lẽ quẹt đi đôi hàng nước mắt, siết chặt đôi bàn tay, tự nói với mình: "Không thể dừng lại… còn biết bao con người cần mình hiện diện".

Họ mang trên vai ơn gọi và bổn phận, không như một vinh dự để khoe, mà như một cây thập giá để ôm trọn. Có những bước đi dường như chẳng ai song hành, nhưng họ vẫn bước, bởi họ biết: nếu họ gục ngã, sẽ có một đoàn chiên bơ vơ không người dẫn lối.

Họ tiếp tục vì Tin Mừng, vì yêu thương, và vì lời thưa “Xin Vâng” đã trao từ thuở đầu đời linh mục.

Họ vẫn âm thầm gánh lấy tất cả, không phải vì họ mạnh, nhưng vì họ tin: Ơn Chúa đủ cho họ (x. 2 Cr 12,9). Và chính trong những phút tưởng chừng kiệt sức ấy, tình yêu của Đấng đã gọi họ – Đấng từng đẫm máu mồ hôi trong Vườn Dầu – lại nâng họ đứng dậy, để một lần nữa, họ lại bước vào giữa đời, như một dấu chỉ nhỏ bé nhưng không thể thiếu của lòng thương xót Chúa.

Con nghĩ đến Bản Quyền Giáo phận. Chắc là khi phải đưa ra quyết định nào đó hệ trọng và khó khăn, có lẽ ngài không hề nhẹ lòng. Nhưng con tin, nơi tận sâu trái tim, ngài luôn là người cha đau lòng trước hết. Một người cha, dù nghiêm nghị, vẫn luôn đau đớn khi nhìn thấy đứa con mình phải chịu điều gì đó nặng nề, phải chứng kiến con mình đang quặn thắt cõi lòng.

Con nghĩ đến anh em Con, người đang bước đi trong bóng gió bão, hoặc đang vật lộn để không gục ngã.

Con xin tất cả các anh em chúng ta, những linh mục của Hội Thánh Việt Nam, đừng buông tay nhau. Nếu không thể nói, hãy cầu nguyện. Nếu không thể khóc, hãy để Chúa khóc giùm. Nếu không còn ai hiểu, thì xin hãy nhớ: có một Đức Mẹ vẫn luôn đồng hành.

Mẹ Maria – người Mẹ đã theo Chúa trên đường Thánh Giá, đã đứng đó dưới chân thập giá, và đã ôm xác Con Mẹ trong vòng tay rướm máu – Mẹ hiểu thế nào là mất mát, cô đơn và chịu đựng.

Xin Mẹ cũng ôm lấy từng người chúng con – là con của Mẹ, là linh mục của Con Mẹ. Xin Mẹ giữ chặt tay chúng con, đừng để chúng con buông tay nhau, cũng đừng để chúng con buông tay Chúa.

Vì chỉ cần còn nắm tay nhau, chúng con còn có thể đứng dậy. Chỉ cần còn một người anh em quỳ bên cạnh nhau trước Mình Thánh Chúa, chúng con vẫn còn hy vọng cho đời linh mục.

Lạy Mẹ Từ Ái, đời vốn đẹp, nhưng chúng con hiểu, đôi khi hiện diện với đời, chúng con đau đớn biết bao nhiêu.

Lm Jb Nguyễn Minh Hùng