Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington, và là người viết tiểu sử Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Ông vừa có bài viết nhan đề “Dying from Compassion”, nghĩa là “Chết vì lòng trắc ẩn”.
Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.
“Nghị viện Mẹ”—tức là Nghị viện ở Luân Đôn—đã vướng vào cuộc tranh luận kéo dài nhiều tháng về “cái chết được hỗ trợ”, một hình thức được gọi một cách hoa mỹ ở những nơi khác dưới những biệt danh kiểu Orwell khác: “Hỗ trợ Y tế khi Chết”, “Tự tử có sự hỗ trợ của Bác sĩ”, “Cái chết được hỗ trợ của Bác sĩ”, vân vân. Dự luật hợp pháp hóa hành vi đáng ghét này đã được Hạ viện thông qua với tỷ lệ sít sao vào ngày 20 tháng 6 và sau đó được tranh luận tại Thượng viện. Các thủ tục tiếp theo của Quốc hội có thể trì hoãn quyết định cuối cùng cho đến tháng Tư hoặc tháng Năm năm sau; thậm chí thời gian của Quốc hội đối với dự luật này có thể hết, và điều đó sẽ tốt cho tất cả.
Có lẽ sự can thiệp kỳ quặc nhất trong cuộc tranh luận của Viện Quý tộc đến từ cựu Tổng Giám Mục Canterbury, George Carey, người đã thông báo với các đồng nghiệp cao quý của mình rằng “Đức tin Kitô giáo hầu như không nói trực tiếp về an tử” và cảnh báo các giám mục đồng nghiệp của mình tại Viện Quý tộc không nên “mạo hiểm tính chính danh của chúng ta bằng cách tuyên bố rằng chúng ta hiểu biết hơn công chúng và Hạ viện”. Điều này khiến tôi nhớ đến năm phút hài hước trong bộ phim châm biếm tuyệt vời của BBC, Vâng, Thủ tướng, khi thủ tướng Jim Hacker, người thường xuyên gặp xui xẻo, bối rối trước một ứng cử viên giám mục do Giáo hội đề xuất, người mà ông thấy kỳ lạ về chủ nghĩa bất khả tri và chính trị cánh tả, được thư ký nội các, Sir Humphrey Appleby, người có giọng điệu mỉa mai nhẹ nhàng, hướng dẫn về tình trạng của Giáo hội Anh: “Giáo hội Anh chủ yếu là một tổ chức xã hội, không phải là một tổ chức tôn giáo... một phần của cấu trúc xã hội phong phú của đất nước này. Vì vậy, các giám mục cần phải là kiểu người nói năng đúng mực và biết sử dụng dao và nĩa nào. “
Ngài Humphrey có thể đã nói thêm rằng, “nhưng không cần phải thể hiện bất kỳ sự quen thuộc nào với Điều răn thứ năm.”
May mắn thay, có nhiều tiếng nói sắc bén và có đạo đức hơn được nêu ra trong và xung quanh cuộc tranh luận của các Lãnh chúa.
Viết trên tờ Spectator, nhà báo Douglas Murray đã ghi nhận một cách chính xác rằng “không có quốc gia nào mà chính sách an tử được đưa ra mà xu hướng từ lĩnh vực chăm sóc giảm nhẹ lại không chuyển sang giết người bệnh tâm thần, người trẻ tuổi và những người cảm thấy họ trở thành gánh nặng cho gia đình hoặc nhà nước”.
Tại Viện Quý tộc vào ngày 19 tháng 9, Ngài Moore xứ Etchingham đã có bài phát biểu đầy cảm động về Đội Tuyên úy Beachy Head, đơn vị cung cấp dịch vụ tư vấn cho những người sắp nhảy từ vách đá tuyệt đẹp tại Beachy Head ở Sussex—”điểm tự tử số một thế giới”, nơi mà “các diễn đàn tự tử trực tuyến” cung cấp hướng dẫn và chỉ dẫn về cách mọi người có thể “nhảy xuống vực tự tử”, một hành động được thực hiện ít nhất một lần mỗi ngày. Đội tuyên úy đã giúp đỡ những tâm hồn bất an này trong suốt chín phút đi bộ từ bãi đậu xe gần đó đến mép vực. Ngài Moore lưu ý, “Với sự kết hợp đúng đắn giữa tính chuyên nghiệp [trong tư vấn] và lòng tốt của con người, mọi người đã thay đổi suy nghĩ. Trong số 271 người được đội tuyên úy can thiệp trong năm nay, chỉ có 57 người chạm đến được vách đá... và chỉ có bốn người thực sự nhảy xuống.”
Ngài Alton xứ Liverpool, một nhà lãnh đạo kỳ cựu ủng hộ sự sống, đã nhắc nhở các đồng nghiệp của mình trong một tuyên bố bằng văn bản rằng “việc an tử cho người yếu đuối đã được thực hiện trong thế giới cổ đại nhưng đã bị bác bỏ khi chúng ta trở nên văn minh hơn và công nhận giá trị bình đẳng và cố hữu của mỗi người, bất kể khả năng hay khuyết tật, tuổi tác hay năng lực.” Chẳng phải dự luật “trợ tử” là một sự thụt lùi so với tiến bộ văn minh đó sao? Chẳng phải sẽ văn minh và nhân đạo hơn nếu mang đến cho những người bệnh nan y hy vọng về một cái chết thanh thản thông qua việc đầu tư sâu hơn vào chăm sóc giảm nhẹ hay sao?
Ngài Moore và Ngài Alton, cả hai người mà tôi tự hào gọi là bạn bè, đều hiểu sự thật trong những gì Douglas Murray đã viết: rằng “lập luận và lý lẽ” cho “cái chết được hỗ trợ” đã được rút gọn thành “lòng trắc ẩn”. “Mọi thứ đều xoay quanh việc 'thấu hiểu', 'lắng nghe', 'lên tiếng' và 'xoa dịu' nỗi đau khổ của người khác... mọi phán đoán và lý lẽ khác đều bị gạt sang một bên.”
Sự sa sút về cảm xúc và tình cảm này gây ra những hậu quả sâu sắc cho cả xã hội lẫn cá nhân. Như Ngài Moore đã kết luận trong bài phát biểu trước Thượng viện, “Dự luật không ủng hộ quyền tự do kết liễu đời mình: điều đó, chúng ta đã có. Nó trao quyền tự tử với sự hỗ trợ tích cực của nhà nước và bác sĩ, và bằng chi phí công... Theo luật này, các chuyên gia y tế, theo định nghĩa, sẽ là những người muốn thực hiện mong muốn được chết của một người. Sẽ không có ai có mặt để ủng hộ sự lựa chọn cuộc sống.”
Lòng trắc ẩn hoàn toàn đáng ngưỡng mộ. Nhưng bị hiểu sai và bóp méo vì xa rời lý trí và đạo đức Kinh Thánh, nó trở thành tác nhân của cái mà Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã khéo léo gọi là “văn hóa sự chết”, một thứ đe dọa nền tảng đạo đức của nền văn minh phương Tây.
Source:First Things